“Anh Hoắc, đây là sữa lúa mạch em pha cho anh, vẫn còn ấm, anh uống ấm người đi.”
Hoắc Đình Xuyên nhìn hành động của Tống Diễm Mai, nhíu mày nói: “Thanh niên tri thức Tống, tôi không quen cô, hơn nữa tôi có sữa lúa mạch, ly này cô nên tự mình uống đi.”
Cậu ấy không dám tùy ý uống đồ của người khác.
Những người ở đại viện xuống nông thôn về nhà thăm người thân, cũng không phải chưa từng nói qua những chuyện dơ bẩn ở nông thôn và thanh niên tri thức.
Cậu ấy thật sợ uống sữa mạch của người ta, mở mắt ra lần nữa hai người nằm chung trên một cái kháng.
Tuy rằng đầu óc cậu ấy không khôn khéo bằng anh trai, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Cô gái này vừa nhìn là biết không có ý tốt.
Muốn dùng kế gả cho cậu ấy, mơ mộng hão huyền gì vậy chứ.
Bộ dạng xấu xí, tưởng bở ngược lại rất giỏi.
Mà Tống Diễm Mai thấy cậu ấy từ chối, cũng không tức giận.
Dù sao con cái nhà giàu, thứ tốt gì cũng gặp qua, nếu thật sự bị một ly sữa mạch mua chuộc, cô ta mới khinh thường.
Sau đó thu lại sữa lúa mạch trong tay, cười nói: “Anh Hoắc, anh mới tới hai ngày, quần áo bẩn còn chưa giặt, hôm nay em rảnh, em giúp anh giặt nha, em giặt quần áo rất sạch sẽ.”
Hoắc Đình Xuyên thấy cô ta mặt dày mày dạn lải nhải, nhất thời buồn bực nói: “Quần áo của tôi tự mình giặt, đã nói hai ta không quen, sau này không nên tới gần tôi thì tốt hơn, tính tình tôi cũng không phải tốt như các người nhìn vẻ bề ngoài, tôi sẽ đánh người.”
Tống Diễm Mai thấy Hoắc Đình Xuyên chướng mắt mình như vậy, nhất thời đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng.
Nếu không là trong nhà xảy ra chuyện, tiền trong tay mình không đủ nhiều, cô ta cũng không muốn nhanh như vậy tìm nhà chồng.
Nếu ngày nào đó bị những người này biết thân thế của mình, mình tuyệt đối sẽ bị cô lập.
Đó là điều cô ta không cho phép.
Sau đó vén mái tóc bên tai xuống, nói tiếp: “Anh Hoắc, có phải anh hiểu lầm em không, em chỉ thấy anh vừa tới, sẽ không thích nghi với cuộc sống ở đây, không có ý gì khác.”
“Cút~!” Đừng tưởng rằng cậu ấy nhìn không ra suy nghĩ của cô gái này, vẻ mặt tính toán kia còn thiếu nói ra khỏi miệng thôi.
Anh không muốn liên quan đến cô gái như vậy, xoay người trở về phòng.
Thật muốn nhanh chóng xây xong phòng ốc, như vậy cũng không cần mỗi ngày nhìn thấy bệnh thần kinh này.
Mà Tống Diễm Mai nhìn người rời đi, cầm ly trong tay, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Thì thầm nói: “Cho mặt mũi không cần, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
...
Bên kia, Tần Sương đến thị trấn.
Không ngụy trang, trực tiếp đi đến căn nhà hôm qua.
Hổ Tử ngồi ở cửa chính, trông sao trông trăng, không thấy chị gái ngày hôm qua tới đây.
Đột nhiên, tiếng xe đạp vang lên.
Hổ Tử giật mình một cái, đứng lên quan sát phía trước.
Khi thấy người tới, nghi hoặc hỏi: “Xin chào, chị tìm ai?”
Tần Sương đẩy xe đạp, buồn cười nói: “Hổ Tử quên chị rồi?”
Hổ Tử nghe thấy giọng của đối phương, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nghĩ thầm, chị gái hôm qua rõ ràng không có đẹp như vậy nha, chẳng lẽ một ngày không gặp, chị gái liền trở nên xinh đẹp?
Nhưng mặc kệ đối phương biến thành bộ dáng gì, Hổ Tử vẫn là vui mừng đi qua nói: “Chị, tại sao một ngày không gặp, chị lại thay đổi hình dáng rồi?”
Tần Sương nhướng mày: “Chẳng lẽ Hổ Tử thích dáng vẻ hôm qua sao?”
“Không không không, chị hiểu lầm, em là tò mò sao chị đột nhiên thay đổi bộ dáng.”
“Khi nào em lớn lên sẽ biết.”
“Nhưng anh chị em có ở nhà không?”
Tần Sương dứt lời, không đợi Hổ Tử nói, trong sân truyền đến giọng của Ngô Địch.
“Hổ Tử, em chạy đi đâu rồi?”
Hổ Tử thấy anh trai gọi mình, lập tức lớn tiếng đáp: “Anh cả, chị gái hôm qua tới, chúng ta vào ngay.”
Ngô Địch vừa nghe ân nhân đến, cũng lập tức đi tới cửa.
Sau khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ, giọng nói trong nháy mắt lạnh như băng nói: “Cô là ai?”
Tần Sương cảm nhận được sự lạnh lùng của thiếu niên, cũng không giải thích nhiều, nói thẳng: “Hôm qua kêu em tìm phòng ở, tìm được chưa?”
“Hơn nữa hôm qua cho em số tiền kia, có mua đồ ăn cho mọi người không?”
Ngô Địch nghe Tần Sương nói, giọng điệu quen thuộc này, đúng là vị hôm qua.
Lại nhớ Hổ Tử nói, hôm qua ân nhân từ nơi đó đi ra, nhanh chóng đoán được, hôm qua chắc là ngụy trang.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới thu lại sự lạnh lùng của mình, tôn kính nói: “Chị Tần, chuyện chị giao tôi đều làm xong, bên kia không chỉ muốn muốn tiền, còn muốn 100 cân lương thực, chị xem cái này…”
Tần Sương dừng xe vào sân, lạnh nhạt nói: “Có thể, khi nào thì có thể giao dịch?”
Ngô Địch không nghĩ tới, chị Tần có thể đồng ý.
Lập tức nói: “Bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể, hơn nữa cách bên này không quá xa, hiện tại muốn đi tìm họ sao?”
“Chờ chị đi lấy lương thực, sau đó cùng nhau đi.”
Tần Sương dứt lời, nhanh chóng đi ra khỏi viện.
Sau đó tìm được một chỗ không có người, lấy ra hai túi lương thực một trăm cân, một tay xách theo một cái bao tải, lúc này mới đi trở về căn nhà rách nát.
Khi Ngô Địch ở cửa nhìn thấy Tần Sương xách theo lương thực đi tới, trong nháy mắt cảm xúc dâng trào.
Bởi vì có thể một tay xách nổi 100 cân lương thực, chắc chắn biết võ.
Ánh mắt cậu ấy sáng lấp lánh viết rằng tôi muốn học!
Nhưng Tần Sương không rảnh nhìn cậu ấy, đi tới cửa chỉ nói: “Trong nhà còn có người sao, túi lương thực này cho mấy đứa, túi này cầm sang bên kia mua nhà.”
Ngô Địch nghe xong, trực tiếp hét lớn: “Tô Lăng, em ra đây.”
Tô Lăng ở trong phòng ngủ, nghe được anh cả gọi mình.
Lười biếng đi tới cửa, hỏi: “Chuyện gì?”
“Nhìn bộ dạng của em kìa, chị Tần đến rồi, mau tới giúp đỡ.”
Tô Lăng nghe được lời của anh cả, lập tức tỉnh táo.
Sau đó nhanh nhẹn đi tới trước mặt Tần Sương, xấu hổ nói: “Xin lỗi chị Tần, không biết chị đã tới, có chuyện gì muốn làm, giao cho em là được.”
Tần Sương nhìn Tô Lăng: “Em được 12 tuổi không?” Hiện nay con nít đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Mà Tô Lăng nghe Tần Sương nói, bĩu môi: “Em đã 14 tuổi, nếu không phải không đồ ăn, em cũng sẽ không thấp như vậy.”
“14 tuổi à?” Cũng là trẻ con mà.
Quả nhiên con nhà nghèo sớm lo việc nhà, người xưa không không lừa chúng ta.
“Được rồi, những chuyện khác đợi lát nữa hãy nói, túi lương thực này em xách về phòng trước, chờ chị sắp xếp xong, mấy đứa cũng không cần ở trong căn phòng rách nát này.”
“Được, em biết rồi.”
Tần Sương dặn dò xong, dẫn Hổ Tử và Ngô Địch đến chỗ bán nhà.
Mà người bán nhà, nhìn thấy Tần Sương là một người trẻ tuổi.
Nhất thời an tâm nâng giá nói: “Nhà chúng tôi mấy người cũng thấy, vốn là muốn 400 đồng và 100 cân lương thực, nhưng là trước mắt không chỉ có các ngươi muốn mua, cho nên giá tiền hôm nay không phải hôm qua.”
“Hôm nay nếu các ngươi còn muốn mua, thì 500 đồng cùng 150 cân lương thực.”
Ngô Địch nghe được người phụ nữ bình thản nói thay đổi là thay đổi.
Nhất thời cảm thấy mặt nóng ran.
Đây là chuyện đầu tiên chị Tần bảo cậu ấy làm, không ngờ lại làm hỏng chuyện.
Nhưng Tần Sương cũng không có tức giận, chỉ là lành lạnh nói: “Các ngươi xác định muốn tăng giá?”
Phụ nhân nhìn ánh mắt Tần Sương, lập tức rụt cổ lại, kiên trì nói: “Đúng, chính là cái giá này, mấy người không mua thì thôi.”