Sau đó giải thích: “Các cậu phải nhìn xa trông rộng, các cậu không phát hiện cục diện đất nước gần đây đã bắt đầu buông lỏng sao?”
“Nếu tôi đoán không sai, kỳ thi đại học mấy năm nữa sẽ khôi phục.”
“Mà cơ hội duy nhất trở về thành phố, chính là thi đậu đại học, cho nên hai người các cậu có muốn học hay không?”
Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu liếc mắt nhìn nhau, thấy đại lão hình như không nói đùa.
Nhất thời trăm miệng một lời nói: “Học.”
“Vậy là đúng rồi, dù sao mùa đông không có chuyện gì làm, không học tập thì làm gì, chờ ngày trở về thành phố, hai người các cậu chẳng lẽ không muốn ở chung với tôi?”
Vu Viên Viên vừa nghĩ tới sau này ba người sẽ cùng nhau lên đại học, nhất thời gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, đại lão không được bỏ hai chúng ta lại.”
Mục Nghiệp Kiêu cũng nói theo: “Đúng, hai chúng tôi trông cậy vào cậu.”
“Chậc chậc… Bây giờ nói dễ nghe như vậy, chờ bạch mã hoàng tử của hai người xuất hiện, đoán chừng sẽ chướng mắt tôi, vậy không được đâu đó.”
Ba người cười cười nói nói đến đêm khuya.
Tần Sương trở lại phòng, nhớ tới những người ở chuồng bò, bỗng có chút cảm khái.
Sau đó ở trong cửa hàng bách hoá mua một ít đồ ăn quần áo và thuốc men, chờ đóng gói xong, lẳng lặng đợi hai người cách vách chìm vào giấc ngủ.
Kiếp trước, mặc dù cô là thiên kim giới hắc đạo, nhưng là cô tràn đầy nghĩa khí, cho nên bạn bè bên cạnh khá nhiều.
Chỉ là sau khi ba bị kẻ thù sát hại, cô vì báo thù, cô giải tán toàn bộ bạn bè, mới có thể cùng những người đó đồng quy vu tận.
Thật sự là thế lực kia quá mức lớn mạnh, cô không muốn để cho người bên cạnh bởi vì mình mà bị liên lụy.
Nghĩ đi nghĩ lại, đã đến 11 giờ tối.
Cô cầm lấy đồ đạc đã đóng gói xong, mở cửa phòng.
Cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Nhìn bầu trời đầy sao, không khí trong lành.
Thì thào nói: “Ba già, ba xuống địa ngục hay là giống như con cũng ở thế giới này đây?”
...
Thừa dịp bóng đêm, Tần Sương dựa theo trí nhớ, nhanh chóng đi đến chuồng bò ở sau chân núi.
Vừa đến gần, mùi phân bò đã vô cùng gay mũi.
Cô nhíu mày, nghĩ thầm hoàn cảnh như vậy, những người đó làm sao quen được vậy.
Nếu là cô, phỏng chừng đã sớm nóng nảy muốn giết người.
Sau đó, đeo mặt nạ và cẩn thận đi vào bên trong.
Sau đó nhìn xung quanh, xác định không có người mới đưa tay gõ cửa.
“Cộc cộc cộc!!!”
Mấy người trong phòng ngủ, đêm khuya đen kịt này, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.
Lập tức mắt mở to hai mắt, cảnh giác.
Bọn họ ở nơi này đại đa số đều là bị người hãm hại, thậm chí có ít người cho dù đi tới nơi này, người bên kia còn không buông tha bọn họ.
Cho nên, hơn nửa đêm có người gõ cửa. Người trong phòng trong nháy mắt cũng tỉnh ngủ.
Tạ Tòng Hữu híp ánh mắt có chút dọa người, lạnh lùng nói: “Ai?”
Tần Sương nghe thấy âm thanh, cũng không có nói gì, mà là lại gõ một tiếng cửa, đặt đồ vật ở cửa, bỏ đi.
Sau đó trốn trong bóng tối, chỉ chờ bọn họ nhận đồ xong, rời khỏi nơi này.
Tạ Tòng Hữu thấy lại gõ cửa, không lên tiếng.
Lúc này mới đứng dậy, cẩn thận đi tới cửa, mượn khe cửa nhìn ra ngoài không có ai.
“Bên ngoài không có ai, tôi ra ngoài xem trước.” Tạ Tòng Hữu dứt lời, mở cửa phòng.
“Lão Tạ, cẩn thận một chút.”
Tạ Chi Hữu khoát tay, tỏ vẻ không sao.
*Raw đổi từ “Tòng” sang “Chi”.
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, nếu không phải còn có một số việc không có dặn dò cho con cháu đời sau, ông ấy đã sớm muốn đi xuống tìm bạn già nhà mình.
Cửa gỗ mở ra, Tạ Chi Hữu vừa nhấc chân muốn đi ra ngoài, phát hiện mình giẫm lên thứ gì đó.
Sau đó cúi đầu nhìn, đúng là một cái bao lớn.
Ông ấy nhìn chung quanh một vòng, biết người vừa rồi còn ở gần đây.
Nếu đối phương không muốn cho bọn họ biết là ai, ông coi như không biết đi.
Tuy rằng bọn họ những lão già này có ra sao đều không quan trọng.
Nhưng mà tuy khổ cực nhưng không thể đứa nhỏ chịu khổ theo.
Sau đó xách đồ trên mặt đất lên, vào nhà đóng cửa phòng lại.
Tần Sương thấy đối phương cầm đồ, xoay người trở về nhà.
Lúc này người già trong chuồng bò, đốt nửa cây nến ít khi sử dụng đến.
Hỏi: “Lão Tạ, ai cho cái này vậy?”
Tạ Chi Hữu mở gói hàng ra, vẻ mặt cũng mơ màng.
Bởi vì đồ vật bên trong, đều là chăn bông và lương thực tốt nhất.
Ngay cả thuốc tây cũng có, đây cũng không phải thứ người bình thường có thể lấy được.
Sau đó thở dài nói: “Trong thôn chúng ta có Lôi Phong* tới, nếu người ta không muốn chúng ta biết là ai, vậy coi như không biết đi.”
*Hiểu đơn giản là người tốt.
“Vừa lúc thời tiết cũng lạnh, chúng ta cần mấy thứ này, còn nữa, chăn bông này còn quá mới, chờ ngày mai sửa lại sẽ tốt hơn.”
“Còn có viên thuốc này cũng cất trước đi, không chừng đến lúc nào đó có thể cứu mạng.”
“Lương thực đều là lương thực tinh, ngày mai chúng ta nấu một nồi cháo ăn, dù sao đồ người ta cho, chính là để cho chúng ta ăn.”
“Nhất là Sinh Khương, đứa nhỏ này còn đang lớn, chúng ta ăn một bữa, còn lại để lại cho đứa nhỏ.”
Ông bà nội Sinh Khương nghe lão Tạ nói, cảm động nói: “Trong thôn gần đây có thanh niên tri thức mới tới, nếu tôi đoán không lầm, chắc là mấy người trong căn nhà mới kia mua.”
“Dù sao bọn họ tới mới có người đưa đồ, cũng không biết là ai, phần ơn nghĩa này, chúng ta nhận.”
Sau đó, Tạ Chi Hữu đem đồ vật chia cho mọi người, tiếp tục ngủ.
Sinh Khương được bà nội đắp chăn mới, đêm nay ngủ rất ấm áp.
Trời tháng tám, buổi tối ở Đông Bắc, vẫn có chút mát mẻ.
Sau khi Tần Sương về đến nhà, cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tần Sương bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Bởi vì tối hôm qua ngủ tương đối muộn, lúc này hơi gắt ngủ.
Nhìn thời gian, nghĩ còn có chuyện phải làm.
Đành phải đưa tay vuốt mi tâm một chút.
Vu Viên Viên ngáp một cái, nửa mở mắt rửa mặt đánh răng.
Mục Nghiệp Kiêu cũng vừa rửa mặt, vừa ngáp.
Tần Sương rửa mặt xong, lên tiếng chào hỏi rồi đi về phía sau núi.
Cơ thể hiện tại của cô, cần phải rèn luyện mỗi ngày.
Dù sao, chiều cao của nguyên chủ cô vẫn có chút không hài lòng.
Dù thế nào cũng phải thừa dịp tuổi còn nhỏ, vóc dáng cao hơn một chút mới tốt.
Sau đó hoàn thành công việc buổi sáng, Tần Sương đạp xe đạp, lại một lần nữa đi thị trấn.
Chuyện bên kia, hôm qua còn chưa sắp xếp xong.
Hôm nay như thế nào cũng phải đi qua đó, giải quyết chuyện tiếp theo một chút.
Mà chỗ đất trống gần nhà bọn họ.
Hôm nay cũng bắt đầu khởi công xây dựng nhà mới.
Hoắc Đình Xuyên không thiếu tiền, cũng không thiếu mấy công điểm kia.
Mỗi ngày chỉ cần làm đến khi mình mệt mỏi, sẽ không làm nữa.
Đại đội trưởng nói cậu ấy vài lần, thấy cậu ấy thật sự là không sao cả, cuối cùng cũng không nói cái gì.
Dù sao chỉ cần cuối năm, những thanh niên tri thức này, không nợ công điểm trong đại đội là tốt rồi.
Đám thanh niên tri thức này, ông ấy biết có vài người bối cảnh rất lớn, cho nên lựa chọn mắt nhắm mắt mở.
Mà hôm nay Hoắc Đình Xuyên vừa trở lại chỗ ở, chỉ thấy Tống Diễm Mai xin nghỉ tới lấy lòng cậu ấy.