Hôm nay cô đi cả buổi chiều, cũng không biết trong tình hình thôn tình thế nào.
Hơn nữa tường viện trong nhà hôm nay sắp xong rồi, cô phải trở về thanh toán cho người ta.
Sau đó đột nhiên nghĩ đến, cô có xe đạp, vừa hay lấy ra, nói là bạn bè giúp gửi vận chuyển tới.
Cũng đỡ phải mỗi lần cô đi bộ đến thị trấn.
Mấy thấy gần đó không ai, từ trong không gian lấy ra chiếc xe đạp 28 thanh* của nguyên chủ.
*Một loại xe đạp ngày xưa.
Nhưng chiếc xe này quả thực hơi lớn.
Tần Sương sau khi thử hai cái, mới đạp ổn định một chút.
Cũng may nguyên chủ cao 1m62, nếu không chỉ có thể đẩy xe về.
Khi mặt trời lặn, đài phát thanh kết thúc công việc vang lên, thôn dân mới kết thúc một ngày phấn đấu mệt mỏi này.
Mà lúc này, Tần Sương cũng đĩnh đạc cưỡi xe đạp, trở về.
Thôn dân tan làm nhìn thanh niên tri thức mới vừa tới ba ngày đã mua xe đạp.
Nhất thời làm cho mọi người hâm mộ không thôi.
“Ai u, cô bé này thật có tiền, không phải mua nhà thì là mua xe, nếu con trai nhà ai cưới được, không được phần mộ tổ tiên bốc khói xanh à.”
“Chậc chậc... Người ta có tiền, nhưng người cưới cô ta, cũng phải chịu đánh chứ, dù sao người nhà chúng ta cũng không ai chịu đòn nổi.”
“Lý Đại Cước không ngờ vậy mà bà lại sợ bị đánh, đây chính là cái bánh thơm ngon đó, con của bà không suy nghĩ chút sao?”
“Không, chúng tôi tự hiểu, loại người này chúng tôi không cân nhắc được, vẫn không nên tìm phiền toái cho mình, tôi chỉ muốn an hưởng tuổi già.”
“Ha ha ha ha…”
Lời Lý Đại Cước nói, chọc mọi người cười, nhưng lời này nói ra cũng khiến bọn hắn họ suy nghĩ.
Bọn họ cũng không có da dày như lợn rừng, vẫn là không nên trêu chọc thanh niên tri thức Tần thì tốt hơn.
“Được rồi, đừng nói nữa, người ta có tiền là của người ta, mọi người hâm mộ thì về nhà nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
“Đại đội trưởng, câu này sát thương cao quá, nhưng mà cũng không sai ha ha ha…”
Các thôn dân vừa nói chuyện phiếm, vừa về nhà.
Mà những thanh niên tri thức này, có người nhìn Tần Sương thế nào đều cảm thấy chướng mắt.
Rõ ràng đều là người trong thành phố, dựa vào cái gì Tần Sương có thể sống tốt hơn bọn họ?
Có tiền, có nhan sắc, có sức lực, đều bị một mình cô chiếm hết.
Bọn họ cực kỳ ghen tị, muốn đem người cắn chết.
Nhất là Tống Diễm Mai, sắc mặt ghen tị kia, hoàn toàn thay đổi.
Hai ngày nay cuộc sống, tra tấn cô ta thành một người âm trầm, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Nhất là nhìn Tần Sương và hai người kia ở chung một chỗ kia hai.
Nghĩ thầm, mình không đánh lại cô, nhưng Vu Viên Viên kia, lại đơn giản hơn nhiều.
Tôi không dễ chịu, mấy người cũng đừng hòng được thoải mái.
...
Bên này Tần Sương về đến nhà, thấy Viên Viên đang làm cơm tối.
Mục Nghiệp Kiêu còn chưa trở về, chắc còn còn đang trên đường về.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vu Viên Viên vui vẻ nói: “Sao cậu đi lâu như vậy? Còn có xe đạp nữa, cậu mới mua à?”
“Không phải, xe đạp nhà tôi, lúc tôi xuống nông thôn, bảo người gửi vận chuyển tới cho tôi, sau này lúc đi thị trấn sẽ tiện hơn một chút.”
“A, tớ nói hèn chi xe không mới lắm, nhưng Sương Sương nghĩ thừa rồi, tôi ở chung với cậu ngoại trừ nấu cơm, hình như chỉ là một tên phế vật.”
Tần Sương cưng chiều nhìn Vu Viên Viên: “Tôi cũng không biết nấu cơm, cho nên sở trường của mỗi người đều không giống nhau, cậu không nên xem nhẹ điểm mạnh của mình.”
“Vậy sao? Xem ra tôi cũng có sở trường.”
Tần Sương nhìn cô gái nhỏ đang kiêu ngạo: “Viên Viên chúng ta lợi hại nhất, mau đi nấu cơm đi, tôi đói bụng.”
“Được rồi.”
Tần Sương bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình đứa nhỏ này, cũng không biết lúc nào có thể trưởng thành.
Cũng may bên cạnh cô ấy có cô, nếu không ngày nào đó bị người ta lừa đi, đoán chừng còn phải thay người ta đếm tiền.
Cô mang gùi về phòng, vừa muốn đi rửa tay, người đưa tủ kháng đã tới.
Triệu Thanh Hải cùng Triệu Đại Ngưu đẩy một cái tủ kháng thật to tới nhà Tần Sương, lớn tiếng hô: “Tần có nhà không, chúng ta đưa đồ dùng tới.
“Vào đi, cửa lớn không khóa.”
Tần Sương không nghĩ tới, tốc độ hai cha con này nhanh vậy, mới hai ngày liền đã làm xong.
“Thanh niên tri thức Tần, cái này để ở phòng nào?”
“Phòng nào cũng được, dù sao chúng tôi làm ba cái, không phải đã đều làm xong rồi sao?”
“Ừ, đều làm xong rồi, đưa một cái tới trước.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau đó hai cha con Triệu Thanh Hải, đưa tủ kháng qua hết, sau đó mới rời khỏi nơi này.
Mục Nghiệp Kiêu lau tủ xong mới thở hổn hển nói: “Sương Sương, khai hoang thật không phải việc của con người, tôi cảm giác cánh tay tôi sắp rời nhà trốn đi rồi, đau quá.”
“Đợi lát nữa cơm nước xong, tôi dùng rượu thuốc xoa cho cậu một chút, nếu không mấy ngày này cậu sẽ càng khó chịu.”
“Chờ sau khi cậu hoàn toàn thích nghi, sẽ không đau như vậy.”
Mục Nghiệp Kiêu ánh mắt sáng ngời nói: “Sương Sương cậu biết được nhiều tài nghệ như vậy, có phải tôi lời rồi không?”
Tần Sương nhướng mày: “Cậu nói xem?”
Cô biết rất nhiều thứ, tuy rằng không tinh thông y thuật, nhưng ít nhất tự cứu mình vẫn rất chuyên nghiệp.
Dù sao kiếp trước đánh đánh giết giết, nếu không học nhiều chút bản lĩnh đã sớm bị kẻ thù giết chết.
Hơn nữa kiếp chưa kể tự mình xử lý vết dao chém bị thương, mà ngay cả viên đạn cũng tự mình lấy ra.
Cho nên loại nhức mỏi cơ bắp này đối với cô mà nói chính là chuyện nhỏ.
Nối xương cô còn biết mà.
Nhưng đáng tiếc là học quá nhiều thứ, ngoại trừ giá trị vũ lực xem như thành thạo, những thứ khác đều bình thường.
Nhưng tùy tiện qua loa là vậy nhưng đặt ở thời đại này vẫn có thể treo người khác lên đánh.
Cô đã rất lâu không có hoạt động gân cốt, lúc này đột nhiên nhớ quá.
Chỉ đáng tiếc, nơi này hình như ngoại trừ người trong bộ đội coi như biết đánh nhau ra, những người khác đều không biết.
Muốn tìm người cùng tập luyện cũng tìm không thấy, thật sự là buồn bực muốn chết.
Nhất là những cô nhi mới thu nhận, muốn kiếm một sư phụ tập võ cũng là vấn đề, cô không có thời gian đi qua dạy những đứa trẻ kia.
Sau đó càng nghĩ lại càng bực bội.
Cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, đi bước nào tính bước đó.
...
Buổi tối Vu Viên Viên làm một món rau dại trộn và một món thịt hầm.
Ớt xanh là đổi với người trong thôn.
Dù sao có nhiều thịt heo như vậy, không ăn nhanh, đến lúc hỏng cũng tiếc.
Tần Sương là một người không thịt không vui, mặc kệ làm như thế nào, chỉ cần mỗi ngày đều có thể ăn thịt là được.
Dù sao thân thể cô ăn không được đồ ăn không có dầu mỡ, rất khó khôi phục thể lực.
Buổi tối Tần Sương rảnh rỗi không có gì làm, lấy ra một bộ toàn sách giáo khoa, nói hai người kia: “Hai người các cậu, lúc không có việc gì làm cũng phải đọc sách, nếu đất nước sắp khôi phục kinh tế, sớm muộn cũng phải khôi phục lại kì thi đại học.”
“Đừng xem nhẹ, chờ đến khi kỳ thi đại học khôi phục xong, chúng ta sẽ trở thành dân mù chữ.”
Vu Viên Viên thấy đại lão lại muốn học tập, cảm giác thế giới thật vi diệu.
Yếu ớt nói: “Sương Sương, cậu không sao chứ?”
Tần Sương thấy vẻ mặt kia của hai người bọn họ, biết họ suy nghĩ cái gì.