Tần Sương không nghĩ tới ánh mắt của cậu bé cũng không tệ, sau đó nói: “Dẫn chị đi xem, nếu em không nói dối, chị sẽ cho em.”

“Thật sao?”

“Thật đấy.”

“Vậy chị đi với em, nhưng nhà em rất bẩn, chị đừng chê.”

“Không đâu, đi thôi.”

Tần Sương không sợ âm mưu quỷ kế gì, nếu cậu bé lừa cô, cô không ngại dạy nó biết làm người là như thế nào đâu.

Càng đi càng hẻo lánh, mới dừng lại ở một căn nhà nghèo túng.

“Chị, tới rồi.”

“Ừ, đi vào đi.’

Cậu bé đẩy cửa nhà ra, vui vẻ hô: “Anh chị ơi, em về rồi, chúng ta có đồ ăn rồi.”

Trong phòng nghe được giọng em trai, một cậu bé mới lớn lập tức chạy tới.

“Hổ Tử, em đi đâu thế, anh còn tưởng rằng em bị bọn buôn người bắt cóc chứ.”

“Anh, em đi tìm đồ ăn, chị này rất có tiền, chúng ta sẽ không đói bụng.”

Ngô Địch nhìn cô gái đứng ở cửa, có chút lo lắng nói: “Xin lỗi, Hổ Tử không hiểu chuyện, phiền chị đưa nó về.”

“Anh, chị nói mời chúng ta ăn bánh bao, chị ấy là người tốt.”

“Ngô Địch sợ Hổ Tử đắc tội, lập tức che miệng cậu bé nói: “Chúng ta không thể lấy không đồ của người ta.”

Tần Sương nhìn lướt qua hoàn cảnh nơi này, cau mày nói: “Mấy đứa cứ như vậy mà vượt qua mùa đông?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Hổ Tử đẩy tay Ngô Địch ra, chạy đến trước mặt Tần Sương: “Chị, em đói bụng.”

“Hổ Tử!” Ngô Địch tức giận quát.

Bất quá Hổ Tử không nhìn cậu ấy rống giận, lẳng lặng nhìn Tần Sương.

Mà Tần Sương cũng là rất có kiên nhẫn nói: “Chị có thể mời em ăn cơm, thậm chí mời anh chị của em, nhưng là chị có thể mời em ăn một bữa, không thể bữa nào cũng mời em ăn, nghĩ kỹ xem bữa cơm tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

Hổ Tử nghe Tần Sương nói, hỏi đúng chỗ rồi.

Im lặng suy nghĩ nửa ngày, nói: “Chị, em có thể lấy đồ vật đổi tiền cùng chị sao?”

“Có thể, chỉ cần là thứ tốt, chị có thể cho em tiền.”

“Được, vậy chị chờ một chút, em đi lấy.”

Hổ Tử nói xong, chạy vào phòng, Ngô Địch thấy thế biết cậu bé muốn làm gì.

Lập tức nhìn Tần Sương, cảnh giác nói: “Chúng tôi không có gì đáng giá, Hổ Tử còn nhỏ, kính xin chị giơ cao đánh khẽ.”

“Ừ, cậu bao nhiêu tuổi? Ở đây có bao nhiêu người? Có muốn kiếm tiền đón năm mới không?”

“Chị có ý gì?”

“Tôi cần chân chạy vặt, chỉ cần mấy đứa làm tốt, ăn mặc ngủ nghỉ chị đây đều bao, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”

“Chúng tôi không làm chuyện xấu.”

Tần Sương cười khẽ, cô nhìn không giống người tốt vậy à?

Tuy rằng hiện tại ngụy trang hơi xấu một chút.

“Tôi là người tốt, sẽ không để mấy đứa làm chuyện trộm gà trộm chó, tôi chỉ cần mấy đứa giúp tôi thu mua một ít phế phẩm và đổi lấy đồ cũ.”

Cô vốn không có ý định này, nhưng nghĩ đến sang năm sau, sẽ có rất nhiều văn vật* bị hủy, cô vẫn làm một người yêu nước, thay quốc gia giữ lại một ít thì tốt hơn.

*Di vật văn hoá

Ngô Địch nghe đối phương nói xong, cảm thấy chuyện này có thể làm được, sau đó làm chủ nói: “Nếu chỉ có chuyện này, chúng tôi có thể làm cho chị, nơi này của chúng tôi hiện nay có 8 cô nhi, tôi lớn nhất 15 tuổi, Hổ Tử nhỏ nhất 8 tuổi, đều có thể làm việc, sẽ không để cho chị nuôi không chúng tôi.”

“Có thể, tôi còn cho phép mấy đứa sau này nhận thêm càng nhiều cô nhi, đương nhiên nhân phẩm không tốt thì không cần, chờ tôi sắp xếp ổn thoả, mấy đứa nên đi học thì học, nên học cái nào thì học cái đó.”

“Tôi không nuôi người vô dụng, chỉ cần mấy đứa nghe lời, làm cho tốt, tôi cam đoan cho mấy đứa về sau cũng sẽ không đói bụng nữa.”

Dứt lời, liền từ trong túi lấy ra 100 đồng và một ít hóa đơn, đưa cho đối phương.

 “Những thứ này mấy đứa dùng trước, đừng để đói bụng, hôm nay tôi còn có việc, em làm anh cả, đi gần đây hỏi thăm có bán nhà ở không, càng lớn càng tốt, ngày mai tôi lại đến đưa thức ăn cho các em.”

Ngô Địch nhìn tờ tiền trong tay, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Bọn họ gặp quý nhân, về sau sẽ không đói bụng nữa.

Cậu ấy đỏ mắt, có chút nghẹn ngào hỏi: “Tôi gọi chị như thế nào?”

“Tần Sương, sau này gọi tôi là chị Sương là được.”

Lúc này Hổ Tử cầm một khối ngọc bội, chạy ra nói: “Chị, chị nhìn xem cái này đáng giá sao. Có thể ăn bánh bao không?”

Ngô Địch thấy thế, lớn tiếng nói: “Hổ Tử, đó là đồ vật duy nhất gửi gắm thân phận của em, làm sao có thể lấy ra?”

“Anh cả, cơm cũng không có ăn, giữ cái này còn có ích lợi gì.”

‘Ngoan, chị trả tiền, lát nữa đi mua bánh bao cho em, cất ngọc bội đi.”

Tần Sương nhìn ngọc bội trong tay cậu, vừa nhìn đã biết là thứ tốt.

Cô tò mò hỏi: “Đây là ngọc bội mang theo bên người của Hổ Tử?”

“Đúng, lúc trước chúng tôi nhặt được Hổ Tử, cậu bé trốn từ bọn buôn người ra, nhưng lúc ấy bị thương phát sốt, sau đó không nhớ rõ chính mình là ai, ngay cả cái tên Hổ Tử cũng là do tôi đặt.”

“Ừ, biết rồi, nhưng mà khối ngọc bội này đưa tôi trước đi, sau này tôi giúp em ấy hỏi thăm thân thế một chút, dù sao ở độ tuổi em ấy, có thể có cha mẹ chăm sóc là tốt nhất.”

Ngô Địch cũng biết, Hổ Tử có thể về nhà, tốt hơn so với theo bọn họ lăn lộn kiếm ăn chờ chết.

Sau đó nói: “Hổ Tử, đưa ngọc bội cho chị trước.”

“À, có thể.”

Tần Sương nhận ngọc bội, vuốt đầu Hổ Tử: “Chờ chút anh trai dẫn các em đi ăn bánh bao, chị đi trước, ngày mai lại tới thăm em, em phải nghe lời, không được chạy loạn biết không?”

“Biết rồi chị, ngày mai em không đi đâu cả.

“Ngoan…”

Tần Sương không chờ những người khác trở về, trước hết đi địa điểm giao dịch.

Dù sao chậm trễ lâu như vậy, thời gian giao dịch cũng sắp tới.

...

Thời gian đến, Tần Sương nghe được tiếng bánh xe xa xa.

Đám người tới gần, mới phát hiện hóa ra là hai chiếc xe kéo.

Phong Tứ lần đầu tiên cùng Tần Sương hợp tác, vì biểu thị thành cũng tự mình ra mặt.

Xuống xe liền nói: “Sương gia, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”

“Được rồi, đều ở trong miếu, để người của cậu đi kiểm hàng đi.”

“Được.” Sau đó Phong Tứ vung tay lên, người phía sau đều vào nhà kiểm hàng.

Đợi vài phút, người bên trong đi ra, ra ám hiệu với Phong Tứ.

Phong Tứ nhìn thấy, cười nói: “Hàng của Sương gia đều là thượng đẳng, tiền và đồ cô cần, tôi đều mang đến.”

Sau đó cho thủ hạ bên cạnh một ánh mắt, một cái rương lớn được nâng tới.

“Sương gia, kiểm kê một chút?”

“Không cần, tin các người.”

“Ha ha... Sương gia rộng rãi, không hổ là người làm ăn lớn.”

“Đúng vậy, lần sau cô có thể thay đổi cách ngụy trang không, lớp ngụy trang của cô hơi cay mắt.”

Tần Sương thấy anh ta nói như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên, vốn cô không có thời gian, tùy tiện ngụy trang một chút.

Sau đó tà mị cười nói: “Tôi như vậy không tốt sao? Chí ít Tứ gia nhìn thấy, sẽ không đối với tôi nhớ mãi không quên.”

“Ha ha...Sương gia thật biết nói đùa.”

“Tốt lắm, đồ đạc các người cất kỹ là có thể đi, sau này có hàng tôi sẽ đi tìm anh.”

“Được, hợp tác vui vẻ.”

Đồ đạc bên này toàn bộ xếp xong xuôi vào xe, Phong Tứ nhanh chóng dẫn người rời đi.

Thẳng đến xung quanh không có những người khác, Tần Sương mới thu rương vào không gian.

Nhìn thời gian, sau khi tháo bỏ ngụy trang, lấy ra thứ cần mang về.

Bắt đầu trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play