Tần Sương không ngờ đây là khách hàng lớn: “Thím chắc chứ, chỗ này 50 cân, thím muốn mua hết sao?”

“Đúng, tôi không có vé dư, dựa theo giá cả mà tính, cô để cho tôi rẻ một chút.”

“Như vậy đi, 50 cân, tôi thu thím 48 đồng là thấp nhất, nếu được tôi sẽ mang về giúp thím, không được thì thôi.”

Đối phương suy nghĩ một chút, có thể tiết kiệm được 2 đồng, cũng không phải là không thể.

Gạo của đối phương, quả thật quá sạch sẽ.

Trắng bóng, vừa nhìn chính là lương thực tinh khiết mà người quyền quý mới có thể ăn được.

Nghĩ đến trong nhà không thiếu tiền, chỉ thiếu lương thực.

Nếu gặp phải, chính là ý của ông trời, không mua chính là kẻ ngốc.

Sau đó cắn răng một cái: “Thành giao, đi với tôi nào, giúp tôi đem đến cửa tiểu khu là được.”

“Được, đi thôi.”

Người trông cửa thấy Tần Sương bán hết nhanh như vậy, trong nháy mắt cũng có chút tò mò, đối phương bán cái gì, bán nhanh như vậy.

Tần Sương giúp người mua mang lương thực đến cửa tiểu khu, đối phương đưa tiền, lúc này mới xoay người rời đi.

Nghĩ rằng bán như vậy có chút chậm, còn phiền phức.

Nhớ đến lão đại chợ đen ở đây, có lẽ có thể thử hợp tác một chút.

Sau đó một lần nữa đổ đầy giỏ và quay trở lại chợ đen.

Hai người trông cửa thấy cô lại tới, tò mò hỏi: “Cô em gái, cô bán cái gì thế?”

Tần Sương thấy bọn họ tò mò như vậy, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nhỏ giọng nói: “Tôi muốn cùng đại ca các người làm chút giao dịch, cam đoan tất cả đều là hàng tốt.”

“Thật hay giả? Tôi có thể xem hàng trước không?”

“Có thể.”

Tần Sương buông gùi xuống, vén vải bông lên: “Xem đi.”

Hai người sau khi nhìn đồ vật bên trong, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Quả nhiên, người này không thể nhìn qua tướng mạo, sau đó một người trong đó nói: “Cô chờ tôi một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Được.”

Tần Sương lần nữa đậy gùi xong, đứng ở một bên, lẳng lặng chờ.

Cô không vội, dù sao trước buổi tối trở lại trong thôn là được.

Người trông cửa không đi bao lâu thì nhanh chóng chạy về.

Sau đó nhỏ giọng nói: “Lão đại của chúng tôi bảo tôi dẫn cô qua đó.”

“Ừ, đi thôi.”

Tần Sương vừa đi theo đối phương, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Dù sao trong chợ đen, chuyện đen ăn đen rất nhiều, lỡ như xui rủi gặp phải, cô phải nghĩ kỹ đường chạy trốn.

Đi tới một tiểu viện, người dẫn đường mới nói: “Cô may mắn, lão đại hôm nay vừa mới tới đây.”

“Vậy sao? Xem ra ông trời cũng muốn chúng ta làm giao dịch với nhau.”

“Vào đi.”

Tần Sương đi vào nhà chính, chỉ thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi, đang uống trà.

Nếu không phải vết sẹo trên mặt phá hủy vẻ đẹp của cả khuôn mặt ấy, người đàn ông này tuyệt đối là một soái ca.

“Nhìn đủ chưa?”

“Cũng tạm, chú rất đẹp trai!”

Phong Tư Niên không nghĩ tới, cô gái nhỏ này, vậy mà lại không sợ mình.

“Ha ha... Nhóc con lá gan không nhỏ, rất ít người dám nhìn tôi như vậy, coi như cô là có can đảm.”

Tần Sương lưu manh ngồi đối diện, tùy tiện rót cho mình một ly trà, sau đó nói: “Trà ngon.”

Phong Tư Niên không nghĩ tới, lúc còn sống còn có thể gặp được nhóc con thú vị như vậy.

“Lá gan cô lớn như vậy, không sợ tôi giết cô sao?

Tần Sương bình tĩnh uống trà: “Chú sẽ không, trên tay chú mặc dù dính mạng người, nhưng tôi không cảm nhận được sát khí trên người chú, cho nên tại sao phải sợ?”

“Thú vị, nghe nói cô có thứ muốn bán cho tôi?”

“Ừ hử, mua bán lớn, muốn làm không?”

“Nói xem, lớn bao nhiêu?”

Tần Sương đặt chén trà xuống, xốc gùi lên, đưa qua nói: “Tự mình xem.”

Phong Tư Niên cũng không khách khí, sau khi quét mắt, mới phát hiện mình coi thường cô.

“Những thứ này cô muốn bán thế nào?”

 “Những thứ này chỉ là hàng mẫu, tôi còn có rất nhiều, con người tôi khá lười biếng, không muốn tự mình đứng ra bán, cho nên chỉ cần chú cho tôi giá cả thích hợp, tôi bán hết cho chú.”

Phong Tư Niên đánh giá đối phương, nghĩ thầm nhóc con này nhảy ra từ đâu.

Lúc trước ở đây cũng không có nhân vật này.

Không nói những thứ này hàng, dám một mình đơn thương độc mã tới cửa, đã nói rõ cô nhóc này không đơn giản.

Phong Tư Niên vừa tự hỏi, vừa cân nhắc có nên nhận những hàng này hay không.

Tần Sương thấy ông ấy suy nghĩ, cũng không sốt ruột nói chuyện.

Trong nhà chính, ngoại trừ tiếng uống nước, vô cùng yên tĩnh.

Phong Tư Niên thấy cô bình tĩnh như vậy, muốn hợp tác với người có sức mạnh như vậy, hình như cũng không tệ.

Sau đó nói: “Cô có bao nhiêu hàng? Giao dịch như thế nào?”

“Rất nhiều, chỉ sợ chú nuốt không trôi.”

“Nha đầu, không nên quá khoác lác, cẩn thận bị cắt lưỡi.”

“Sương gia tôi từ trước đến nay không nói dối, chỉ cần chú liệt kê danh sách, tôi đều có thể đem đến cho chú.”

“Sương gia? Nhóc con bao nhiêu tuổi?”

“Anh hùng không hỏi xuất xứ, không hỏi tuổi tác, cho nên rốt cuộc có hợp tác hay không.

Phong Tư Niên đã lâu không gặp qua người như vậy, nhất thời cũng hứng thú.

“Đương nhiên phải hợp tác, có tiền kiếm, sao tôi lại ngại nhiều.”

Sau đó hô to một tiếng: “Phong Tứ.”

“Gia, xin phân phó.”

Tần Sương nhìn người đàn ông đột nhiên đi ra, cũng không ngạc nhiên.

Tuy rằng quốc gia đã dần dần đi vào khuôn khổ, nhưng vẫn có rất nhiều gia tộc, có chuyện nội bộ riêng mình.

Nuôi người làm và vệ sĩ bên cạnh, rất bình thường.

“A Tứ, vị Sương gia này về sau chính là khách quý của chúng ta, giao dịch sau đó đều giao cho cậu, giá cả dựa theo giá thị trường đưa cho cô ấy.”

“Vâng.”

Phong Tứ nhận được mệnh lệnh, liền xoay người nói với Tần Sương: “Xin chào, Phong Tứ, người đứng đầu chợ đen bên này, bọn họ đều gọi tôi là Tứ gia, sau này Sương gia tới đây, cứ việc trực tiếp tìm tôi là được.”

“Xin chào, hợp tác vui vẻ.”

Sau đó hai bên xác nhận đồ vật và thời gian, địa điểm giao dịch.

Tần Sương nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cô đi chuẩn bị đồ.

Tuy rằng đồ trong cửa hàng bách hóa đều là một hào.

Nhưng một chiếc đồng hồ nếu trả tiền theo linh kiện, quả thực khiến cô có chút cạn lời.

Ngay cả radio cũng vậy.

Quả nhiên hệ thống chó bắt đầu cùng chơi thủ thuật với cô rồi.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn có thể kiếm được rất nhiều từ chênh lệch giá cả.

Cô vừa rời đi, Phong Tứ đã nói với Phong Tư Niên: “Đại ca, cô nhóc này không đơn giản.”

“Quả thật không đơn giản, hơn nữa còn là thâm tàng bất lộ.”

“Thị trường bên chúng ta vừa ổn định, cậu không nên tự chủ trương trêu chọc cô ấy, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

“Yên tâm, trong lòng tôi biết rõ, tôi đi chuẩn bị tiền phiếu và đồ vật cũ.”

“Ừ, đi đi.”

Chờ người rời đi, Phong Tư Niên mới cười rộ lên, cô nhóc này thật sự hợp khẩu vị của ông ấy.

...

Mà Tần Sương bên này, lúc này lại bị một đứa bé ôm đùi không buông.

“Buông tay, nhóc con, có tin chị đánh em hay không.

“Không buông, chị ơi em đói.”

Tần Sương đỡ trán, tên nhóc thối này đột nhiên chạy ra, ôm cô không buông tay.

Cũng không biết gấu con nhà ai.

“Buông tay, chị cho em bánh bao ăn.”

Cậu bé mắt sáng rực lên, nhất thời buông tay ra, mừng rỡ nói: “Vậy chị sẽ cho em 10 cái sao? Anh trai và chị gái em đều không có cơm ăn, sắp chết đói rồi.”

“Nhà em nghèo lắm sao? Không có cơm ăn?”

“Không phải, bọn đều là cô nhi, em biết chị có tiền, chị đi từ nơi đó ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play