Tần Sương vừa nghe nhóc con nơi đó, lập tức biết vì sao nhóc con kia lại chạy.
Đoán chừng là sợ cô ghét bỏ thân phận của mình.
Sau đó nói: “Chú Cảnh, chú biết rồi, có điều đứa nhỏ này là một người tốt, con vừa tới hai ngày, đã có người bắt đầu có chủ ý lên cháu, thật sự là không biết sống chết.”
“Đứa nhỏ kia nói cái gì với cháu? Sẽ không phải có người muốn làm mai cho cháu đó chứ?”
“Ha ha... Không khác mấy, nhưng cháu còn nhỏ, mới 16 tuổi, cho nên ai tới cũng vô dụng.
“Quả thật quá nhỏ, cháu yên tâm, chuyện này chú sẽ nói với anh trai Cảnh Vĩ Quốc một tiếng, sẽ không để những người đó gây phiền toái cho cháu.”
“Vậy thì cám ơn chú.”
“Không có việc gì, cháu đi làm việc đi.”
Tần Sương trở lại phòng bếp, một bên nấu nước, một bên nghĩ buổi tối vẫn nên qua bên kia nhìn thử thì tốt hơn.
Nếu không phải hôm nay đứa nhỏ này báo tin, cô đều thiếu chút nữa quên chuyện này.
Những người đó đều là bảo bối của quốc gia, cô phải chăm sóc một chút.
Khi Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu trở về, đã thấy Tần Sương đang nấu nước.
Bên cạnh còn đặt một miếng thịt lớn.
Vu Viên Viên rửa sạch tay, đi tới nói:”Sương Sương, để tớ làm, buổi tối ăn gì?”
“Thịt kho tàu đi, làm nhiều một chút, còn lại bỏ xuống giếng, ngày mai ăn tiếp.”
Buổi chiều Vu Viên Viên cũng nghe nói Tần Sương đạt được thành tựu, không ngờ lợn rừng nói đánh chết là đánh chết thật luôn.
Mục Nghiệp Kiêu bình tĩnh nói: “Lần sau nếu Sương Sương mang về một con hổ, tôi cũng sẽ cho là bình thường.”
Tần Sương nghe nhắc tới hổ, nhướng mày nói: “Không chừng lúc cậu còn sống, ngày nào đó sẽ linh nghiệm.”
“Ha ha…” Mục Nghiệp Kiêu không thể châm chọc nổi.
Ai bảo người này sức lực thật sự rất lớn.
Lúc Viên Viên làm xong bữa cơm thì sắc trời đã tối.
Ba người nhanh chóng ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ.
Mà Tần Sương nằm ở trên kháng* lại có chút trằn trọc, bây giờ cô nghĩ mãi mà không rõ, mình tại sao lại đi tới thế giới này.
*Giường đất; giường lò, giường sưởi (của người phương bắc Trung Quốc)
Muốn nói đơn giản là do may mắn, cô không tin, nhưng trước mắt ở nông thôn, cô cũng không phát hiện chỗ nào kỳ lạ.
Tuy rằng đi tới nơi này, cuộc sống trôi qua coi như thoải mái, có điều cảm giác thiếu chút gì đó.
Cô có bản lĩnh vầy cũng không thể để nó mai một như vậy.
Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, ngủ thiếp đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Tần Sương vẫn phải rời giường sớm, đi sau núi rèn luyện thân thể.
Đây là thói quen kiếp trước của cô, tập thể dục buổi sáng.
Sau đó khi trở về, vẫn mang theo một bó củi khô lớn.
Mục Nghiệp Kiêu nhìn Tần Sương chịu khó như vậy, luôn cảm giác mình là phế vật.
Làm việc một ngày, không nói eo mỏi chân đau, cũng mới kiếm được 7 điểm.
“Sương Sương, về sau cậu không cần dậy sớm như vậy, ngủ thêm một lát thật tốt, hiện tại tôi còn chưa tỉnh ngủ nè.”
Tần Sương vứt củi trong tay, thản nhiên nói: “Quen rồi.”
“...”
Được rồi, đại lão chính là đại lão, luôn phải khác biệt với người thường.
Mãi cho tới trưa đi làm việc như thường lệ, Tần Sương lại một lần nữa dưới sự hâm mộ ghen tị của mọi người, mang theo cuốc thong thả về nhà.
Hoắc Đình Xuyên thấy Tần Sương nhanh như vậy đã làm xong công việc của một ngày, nhìn lại bản thân mới vừa đào được mấy chục mét, bỗng chốc cảm giác mình là một phế vật.
Mà bên này Tần Sương trả lại cuốc, tìm được Vu Viên Viên, dặn dò nó mình trưa nay không ăn cơm, rồi đi lên trấn trên.
Xuống nông thôn vài ngày còn chưa đi qua thị trấn ở đây, cũng không biết chợ đen nơi này như thế nào.
Tuy rằng trong tay cô không có bao nhiêu đồ, nhưng mua chút lương thực ở cửa hàng bách hoá kiếm tiền từ việc giá cả chênh lệch vẫn ổn.
Ai bảo lương thực cửa hàng bách hoá là một hào một cân, đầu cơ trục lợi một chút có sao đâu.
Lại nói, chờ cô bớt chút thời gian đi lên núi săn thú hoang cỡ lớn đi bán cũng không phải là không thể.
Tuy rằng hiện tại trong tay cô có chút tiền, nhưng chờ cuộc thi đại học khôi phục, kinh tế quốc gia mở cửa, trước mắt cô còn chút tiền ấy, vẫn không đủ đâu vào đâu.
Đoán chừng đi kinh đô mua một căn tứ hợp viện là nghèo luôn.
Sau khi hỏi thăm xong đường tắt, Tần Sương đeo gùi vào núi bôn tẩu trên con đường nhỏ.
Chẳng qua còn chưa tới thị trấn, Tần Sương đã gặp phiền phức.
“Đứng lại, giao tiền ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Tần Sương nhíu mày, nhìn hai người vô cùng khó chịu, lập tức có chút bực bội.
“Không muốn chết thì cút cho tôi…”
“Chậc chậc, đại ca, cô gái nhỏ này hù dọa hai đứa mình, em sợ ghê.”
“Ha ha ha... Với tay chân nhỏ bé của cô ấy, xem thường ai thế?”
Tần Sương thấy hai người cứ lải nhải mãi, vẻ mặt âm trầm nói: “Vậy đừng trách tôi chưa cho hai người cơ hội.
“Cô…”
“Phanh~!”
“┗|’O′| ┛ ôi~”
“Răng rắc~!”
“A, chân của tô, đồ đàn bà xấu xa, tôi muốn giết chết cô.”
Tần Sương nhấc chân, khinh bỉ nói: “Không biết lượng sức, bà đây cũng phải là người các ngươi có thể cướp bóc được.”
“Bà cô ơi, tha mạng, chúng tôi không dám nữa, xin nương tay.”
Nhìn bộ dáng sợ hãi của họ, Tần Sương cũng lười lãng phí thời gian, phun một ngụm nước bọt vòng qua hai người, tiếp tục vào thành.
Lúc này đã là giữa trưa, lăn qua lăn lại như vậy, Tần Sương đã sớm đói bụng.
Tìm được nhà hàng quốc doanh trên trấn, vào gọi một bát mì nóng và hai đĩa sủi cảo.
Nhân viên thu ngân thấy cô bé gọi nhiều như vậy, tò mò hỏi: “Cô muốn đóng gói về sao?”
“Không, tôi tự ăn, sức ăn của tôi lớn, phiền mọi người nhanh lên một chút, tôi đói bụng.”
“...Được.”
Tần Sương không nhìn ánh mắt đối phương, tìm được một cái bàn sạch sẽ rồi ngồi xuống chờ cơm trưa.
Sủi cảo nấu xong, Tần Sương lúc này mới đứng dậy đi lấy cơm.
Mọi người bàn bên cạnh ăn cơm, thấy cô gái một mình ăn hai đĩa sủi cảo và một bát mì sợi, đều đang suy nghĩ con gái nhà ai, ăn giỏi như vậy, quả thực nuôi không nổi.
Chẳng qua Tần Sương không biết suy nghĩ của bọn họ.
Cô tự kiếm tiền, muốn ăn thế nào thì ăn.
Sau khi ăn xong, Tần Sương ra khỏi nhà hàng, quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh.
Tìm một chỗ không có người, ngụy trang bản thân một chút.
Đi ra lần nữa, chính là một cô gái hai với bím tóc lớn và gương mặt rỗ.
Lưng đeo đầy một gùi lương thực, sau khi tìm hai vòng mới kiếm được chợ đen nơi đây.
Nói trắng ra, chính là một cái viện lớn, bên ngoài có người kiểm tra, bên trong là một cái chợ nhỏ mà thôi.
Sau đó cẩn thận đi tới hỏi: “Đại ca, tôi tới bán lương thực, tôi có thể vào không?”
Người trông cửa nhìn Tần Sương mặt rỗ, nhất thời ghét bỏ nói: “Một hào tiền trông cửa.”
“À…” Tần Sương nhanh nhẹn lấy ra một hào đưa cho đối phương, vác lương thực đi vào.
Chờ sau khi đi vào, mới phát hiện nơi này khá đông người.
Cái gì cũng có bán.
Dạo qua một vòng, lúc này mới tìm một chỗ không có người, đặt cái gùi xuống.
Đợi hơn 10 phút, mới có người tới hỏi cô bán cái gì.
“Cô em gái, cô bán cái này là cái gì?
Tần Sương thấy là một thím trung niên, lúc này mới xốc một góc giỏ lên.
Đối phương vừa thấy rõ ràng đây là gạo tinh, nhất thời nhỏ giọng hỏi: “Bán như thế nào?”
“Có phiếu 8 hào, không có phiếu một đồng, gạo tinh khiết, một hạt sạn cũng không có.”
“Có thể để rẻ một chút hay không, tôi muốn mua hết.”