Sau đó ném vào trong chậu, đổ đầy nước lạnh vào ngâm.
Tuy rằng hiện tại cô không thiếu tiền, không thiếu đồ, nhưng có thể tiết kiệm vẫn nên tiết kiệm một ít tốt hơn.
Dù sao, bây giờ chi tiêu đều là tiền gửi ngân hàng, quần áo có thể mặc là được.
Sau khi thu dọn sạch sẽ bản thân, mới đi ra nói với người đang làm việc: “Các chú các anh vất vả rồi, chờ sân xây xong, còn phiền mọi người giúp ta xây nhà củi và dựng chuồng gà.”
Cảnh Tứ dẫn đầu cười trả lời: “Thanh niên tri thức Tần yên tâm, chúng tôi khẳng định giúp cô chuẩn bị tốt.”
“Được, vất vả cho mọi người rồi.”
“Không vất vả, lấy tiền làm việc, là việc nên làm.”
Sau đó Tần Sương đơn giản dặn dò một ít chuyện, đi ra ngoài lấy phần thịt heo của mình.
Mà sau khi Hoắc Đình Xuyên trở lại điểm thanh niên tri thức, vẻ mặt buồn bực, làm sao cũng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thanh niên tri thức Tần không để ý tới mình.
Chẳng lẽ thật sự là bộ dạng xấu xí của mình sao?
Nhưng khuôn mặt này, so với anh trai cậu ấy không kém bao nhiêu mà.
Rõ ràng lúc ở đại viện, cậu ấy rất được hoan nghênh, kết quả đến nông thôn sao lại không được vậy chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới bản lĩnh của đối phương, cậu ấy vẫn buông tha, tuy rằng bộ dạng thanh niên tri thức Tần xinh đẹp vậy, nhưng cậu ấy cũng không phải thể chất chịu ngược, sợ rồi.
Sau đó thay xong quần áo bị cắn rách, ra ngoài đi tìm đại đội trưởng hỏi chuyện đất ở.
Đại đội trưởng vừa mới nói với cậu, chỗ đã chọn xong, người cũng tìm rồi, chỉ cần xác nhận là có thể xây bất cứ lúc nào.
Hiện tại cậu ấy gấp gáp muốn rời khỏi nơi này, thật sự là một đám con trai ở chung một chỗ, không nói buổi tối ngủ không ngon, vệ sinh còn dơ nữa.
Cậu ấy tuy rằng không phải là người già mồm cãi láo, nhưng thời gian dài bị đám người này ô nhiễm, cậu ấy sợ mình một ngày nào đó cũng sẽ lôi thôi như vậy.
Chuyện này cậu ấy tuyệt đối không cho phép.
Đợi đến khi đến sân phơi lúa mạch, thấy Tần Sương đã ở đó nói chuyện với đại đội trưởng.
“Chú đội trưởng, thanh niên tri thức Tần, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tần Sương thấy là cậu ấy, nhíu mày nói: “Lần sau còn liều lĩnh vào núi như vậy, sẽ không may mắn như hôm nay đâu.”
“Ha ha, lần sau tuyệt đối sẽ không, nhưng hôm nay vẫn phải cảm tạ cô, nếu không tôi có thể phải ở trên núi.”
Đại đội trưởng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, cũng biết chân tướng.
Sau đó cũng thấm thía nói: “Thanh niên tri thức Hoắc, trong núi chúng ta không chỉ có lợn rừng, còn có đàn sói, lần sau nếu cậu liều lĩnh như vậy, chúng ta có thể không cứu được cậu.”
“Chú đội trưởng, chú yên tâm đi, cháu hôm nay là bị gà rừng dẫn vào đó.”
“Lúc trước lớn lên trong thành phố, cho nên đột nhiên nhìn thấy sự vật mới mẻ không kiềm chế được, lần sau sẽ không vậy nữa.”
“Ừ, đi chia thịt heo đi, thanh niên tri thức các ngươi mỗi người một cân.”
“Được, chú.”
Sau đó nghĩ đến chuyện nhà cửa, hỏi: “Nền nhà của cháu chú tìm ở đâu? Cháu muốn nhanh chóng xây nhà.”
“Tìm được rồi, sát vách ngay nhà thanh niên tri thức Tần một lô đất trống, muốn đi xem một chút không?”
Hoắc Đình Xuyên vừa nghe là làm hàng xóm thanh niên tri thức Tần, bỗng vui vẻ nói: “Không cần xem, cháu tin tưởng ánh mắt của chú.”
Đại đội trưởng thấy cậu ấy dứt khoát như vậy, trong lòng cũng thấy sảng khoái không ít.
Dù sao ông ấy không thích nhất là giao tiếp với những người tính toán chi li, lề mề.
Có đôi khi có những người một đồng cũng kì kèo, ông ấy thấy là phiền.
Sau đó cam đoan nói: “Nhà của cháu ba ngày là có thể xây xong, trong vòng một tuần cam đoan có thể vào ở, có điều lời xấu nói trước.”
“Cháu tự mình ăn cơm, phải tự mình mua nồi, còn có bên này mùa đông rất lạnh, cháu làm việc trở về đồng thời còn phải tự mình nhặt củi trữ qua mùa đông, một khi mùa đông tuyết lớn, cái gì cũng không làm được.”
“Đương nhiên nếu các ngươi có tiền, cũng có thể tự mình làm bếp than đốt, dù sao các ngươi đừng để mình chết cóng là được.”
Hoắc Đình Xuyên: “Đã biết rồi chú, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
...
Bên này Tần Sương lĩnh phần thịt của mình, xoay người rời đi.
Cô không thích ăn món lòng heo tiết canh cho nên bên đó ăn cơm tập thể, cô sẽ không tham gia.
10 cân thịt của cô, cộng thêm hai cân của Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu, tổng cộng 12 cân thịt.
Hôm nay nếu không phải Hoắc Đình Xuyên ở đó, cô mới không muốn cho đại đội.
Nhưng vừa nghĩ tới mình vừa tới bên này, cùng người trong thôn đánh tạo mối quan hệ tốt, hình như cũng không tệ.
Dù sao sau này còn nhiều cơ hội.
Sau khi cô rời đi, sân phơi lúa mạch lại bắt đầu nhiều chuyện.
“Các người nói xem, thanh niên tri thức Tần lợi hại như vậy, về sau thằng nhóc nhà ai có thể cưới được cô ấy?”
“Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn sức lực có sức lực, trừ phi thanh niên tri thức Tần mắt mù, mới có thể coi trọng con trai trong thôn.”
“Chứ gì nữa, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ ngoan, các ngươi cũng đừng nhớ thương người ta.”
Lúc này một câu chói tai truyền đến: “Cho dù đẹp, cũng chỉ có thể ở nông thôn làm việc đồng áng, thần tiên cái gì, chờ sau này tôi sẽ để cho cháu trai nhà mẹ đẻ qua cầu hôn, chờ người gả tới, phòng ở và tiền, còn không phải của cháu trai tôi sao.”
Một đám dì thím và cô dâu nhỏ, vẻ mặt cạn lời nhìn Triệu Tiểu Quyên.
Người này đầu óc chắc chắn chưa tỉnh ngủ, ai không biết cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta là thứ tham ăn lười làm.
Cô gái trong thôn chướng mắt, còn dám nhớ thương thanh niên tri thức Tần, sợ là đang cảm thấy xương cốt của mình cứng hơn lợn rừng đó chứ?
Bọn họ liền chờ xem cháu trai của bà ta bị chỉnh như thế nào.
Triệu Tiểu Quyên thấy bọn họ không tin lời của mình, càng ra sức nói: “Thanh niên tri thức Tần này, cho tới trưa có thể kiếm được 10 điểm, chờ gả cho cháu trai ta, cháu trai tôi chính là thằng con trai xinh đẹp nhất trong thôn, các người đều phải hâm mộ tôi.”
Thím Vương: Người này ban ngày ban mặt nằm mơ cái gì vậy?
Dì Điền: Triệu Tiểu Quyên đoán chừng mắt bị dính phân rồi.
Cuối cùng mọi người chia thịt xong, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bọn họ cũng không muốn thanh niên tri thức thanh niên tri thức Tần nghe như vậy thì nghĩ có liên quan tới bọn họ.
Triệu Tiểu Quyên không sợ chết, bọn họ còn chưa sống đủ.
Đương nhiên cuộc trò chuyện bên này, còn không đợi những người khác tám nhảm, đã bị một nhóc con chạy tới nhà Tần Sương, báo cáo.
“Chị Tần có ở đây không?”
Tần Sương vừa muốn nấu nước, chợt nghe thấy có trẻ con tìm mình.
Sau đó hỏi: “Xin chào, bạn nhỏ, tìm chị có việc gì không?”
Sinh Khương nhìn thấy chị gái xinh đẹp có chút tự ti nói: “Chị ơi, cái đó, vừa nãy trong thôn Triệu Tiểu Quyên muốn cho cháu trai bà ta tới cửa cầu hôn chị, chị... Chị phải cẩn thận một chút.” Nói xong liền chạy ra khỏi nhà.
“Nè… Đừng chạy mà.”
Cảnh Tứ thấy thế, giải thích với Tần Sương: “Thanh niên tri thức Tần, đứa bé kia ở chuồng bò phía sau, cô không nên tiếp xúc thì tốt hơn, sẽ có phiền toái.”