Tần Sương thấy trong nhà lác đác không có mấy que củi, lấy lưỡi hái vừa mới mua ở cửa hàng bách hoá ra, một bên đi lên núi, một bên châm chọc: “Hệ thống bây giờ là càng ngày càng chó, phí một hào rất rẻ, thế nhưng một cái lưỡi dao một hào, cán đao một hào, toàn bộ hết thảy là 2 hào, bắt đầu lừa người.”
Ngay cả nồi sắt cũng không phải một hào một cái, mà là tính một hào một cân.
Thật sự là quá con mẹ nó chó!!!
Cũng không biết là bị hệ thống chọc tức hay là khống chế sức lực, một cước đá vào thân một cái cây lơ s, chỉ thấy cả gốc đại thụ to bằng thắt lưng trong nháy mắt sụp đổ.
“Phanh” một tiếng, Tần Sương vô cùng xấu hổ.
Sau đó quay đầu lại kiểm tra, phát hiện gần đó không có ai, lúc này mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Đây là chân của đại lực sĩ phải không? Xem ra sau này đánh nhau phải chú ý một chút, thật sợ hạ một cước xuống, đá người ra khỏi chân trời.
Sau đó đưa tay sờ thân cây sụp đổ, một ý niệm, thu vào trong không gian.
Xế chiều hôm nay cô rất nhiều thời gian, cô chuẩn bị lợi dụng không gian lấy thêm một ít củi lửa và thú rừng.
Phàm là có thể ăn, cô đều phải tích trữ nhiều một chút.
Ai bảo không gian của cô, ngoại trừ vật tư trước khi xuống nông thôn, thì cái gì cũng không có.
Tuy rằng đồ ở cửa hàng bách hoá rất rẻ, nhưng mua nhiều, cũng là một khoản chi không nhỏ.
Theo bước chân đi về hướng núi sâu, càng đi càng sâu, đột nhiên nghe thấy có người đang kêu cứu mạng.
Tần Sương cho rằng mình nghe lầm nhưng tiếng gọi này quả thật có người đang kêu cứu.
Sau đó theo âm thanh, bước chân đi tới nhanh hơn.
Hoắc Đình Xuyên vốn đi lên núi chính là chờ thời, kết quả vì bắt gà rừng không cẩn thận đuổi vào núi sâu
Sau đó liền bị heo rừng kiếm ăn phát hiện, ở trên cây hối hận không chịu được.
“Có ai không, ai tới cứu tôi với aaaa!”
“Xì... Xì…” Con thú hai chân này sao còn chưa xuống, heo ta đây chết đói rồi.
“Súc sinh, mau tránh ra, thịt của ông đây thối lắm, ăn không ngon!”
“Xì…”
Lúc Tần Sương đi tới, chỉ thấy một người một heo đang đối đầu.
Sau đó một chút không sợ hãi hô: “Cần tôi giúp không?”
Hoắc Đình Xuyên nghe thấy giọng Tần Sương, vừa thấy là con gái, trong nháy mắt quát: “Cô mau đi gọi người giúp đỡ, heo này sẽ ăn thịt người.”
“Chậc chậc... Tôi nói cậu không có bản lĩnh, vào núi sâu cái gì, có phải chê mạng của mình dài hay không?”
“Cô cái đứa con gái này, chẳng lẽ không biết lợn rừng lợi hại bao nhiêu sao? Còn có ông đây không mang dao, nếu không nhất định phải chém chết nó.”
“Xì…” Lại một con thú hai chân nữa.
Hoắc Đình Xuyên thấy lợn rừng đi về phía Tần Sương, trong nháy mắt sốt ruột quát: “Chạy mau, nguy hiểm!”
Tần Sương vẻ mặt nhàn nhã nhìn lợn rừng, đừng nói không có sợ hãi, còn vẻ mặt hưng phấn.
Nghĩ thầm, đêm nay có thể ăn thịt kho tàu.
Sau đó dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Hoắc Đình Xuyên, thấy cô một cước đạp bay con heo rừng 300 cân.
Sau đó một cái phi qua, một đao đâm xuống, trong nháy mắt máu văng khắp nơi.
Hoắc Đình Xuyên: “?”
Là mình hoa mắt sao?
Dùng sức dụi mắt, mở mắt ra, phát hiện lợn rừng quả thật đã chết, đi chầu trời rồi!
“Cô... Cô còn là con gái hả?”
Tần Sương không quan tâm lời cậu ấy nói, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vết máu trên người.
Nghĩ thầm thật là phiền phức, trở về lại phải giặt quần áo.
Hoắc Đình Xuyên thấy cô không nói lời nào, nhanh chóng leo xuống cây, đi tới lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Cô sao dũng mãnh quá vậy? Đây chính là lợn rừng đó!”
“Câm miệng, ồn ào!”
Tần Sương lúc này phiền lòng muốn chết, kế hoạch lại bị xáo trộn.
Nếu không biết người này là thanh niên tri thức mới tới tối hôm qua, thật muốn đánh cậu ấy một trận.
Sau đó thu hồi lưỡi liềm, bực bội nói: “Cậu kéo heo rừng xuống.”
“Ách...Tôi nâng không nổi!”
Tần Sương liếc mắt ghét bỏ nói: “Cậu có phải là con trai hay không? Cái này cũng làm không được?”
“Ai không phải con trai? Sao cô có thể nói tôi như vậy?” Hoắc Đình Xuyên xù lông nói.
“Câm miệng, nâng không nổi chính là phế vật!”
“... Cô giỏi cô làm đi.”
Hoắc Đình Xuyên thấy cô gái này, vẻ mặt ghét bỏ, thầm nghĩ quên đi, cậy ấy không so đo với con gái.
Sau đó thấy Tần Sương, xách lên một cái giò heo, nhìn cũng không nhìn Hoắc Đình Xuyên đã xuống núi.
Như này mới gọi là thoải mái và vui vẻ nè!
“Này… Cô chờ tôi một chút…”
Tần Sương không nhìn người con trai phía sau, đi thật nhanh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Hoắc Đình Xuyên căn bản sẽ không tin có người có thể lớn lên mạnh mẽ như vậy, quá kinh khủng.
Nếu đây là một cước đạp vào người, chẳng phải là trong nháy mắt về tây thiên à.
Đợi đến chân núi, mấy đứa nhỏ chơi đùa trong nháy mắt la lên: “Thanh niên tri thức đánh chết lợn rừng rồi.”
“Có thịt ăn rồi…”
Tần Sương thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy, trong nháy mắt xua tan phiền não vừa rồi.
Mãi đến khi nhận được tin tức đại đội trưởng chạy tới, Tần Sương mới ném lợn rừng đến trước mặt bọn họ một cái.
“Chú đội trưởng, cháu muốn 10 cân thịt ba chỉ, những thứ khác chú xem đi, nếu có người dám có ý kiến thì đừng ăn.”
Cùng nhau chạy tới với đại đội trưởng là một đám người, nhìn thấy con lợn rừng hơn 300 cân, cứ như vậy bị Tần Sương ném ở chỗ này đều kìm lòng không đậu nuốt nước miếng.
Đại đội trưởng cũng trong lúc mọi người kinh ngạc, cam đoan nói: “Heo rừng là cháu bắt, chia 10 cân thịt ba chỉ không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi, bên này chú xem mà làm, cháu về thay quần áo trước đây, toàn thân đầy máu.”
“Được được được, phần thịt kia chú để lại cho cháu.”
Tần Sương được đại đội trưởng cam đoan, xoay người trở về nhà mình.
Hoắc Đình Xuyên vốn muốn nói gì đó đều bị đối phương lơ đi.
Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy bị con gái nhà người ta ném hết mặt mũi, lúc này đã bắt đầu nghi ngờ trầm trọng, có phải mình lớn lên không đẹp trai như trước kia hay không.
Mà đại đội trưởng sai người nhanh chóng đem lợn rừng mang đi đến sân phơi lúa mạch, phát thanh nói: “Tin tức tốt, tin tức tốt, buổi chiều thanh niên tri thức Tần bắt được một con lợn rừng, mỗi nhà ra một người lại đây rút thăm chia thịt, chậm trễ không tính.”
Đài phát thanh vừa dứt lời, mọi người làm việc trong ruộng nổ tung.
“Tôi không tin, cô gái này thật lợi hại quá!”
“Còn không phải sao, buổi sáng 10 công điểm, buổi chiều bắt lợn rừng, thật sự là ghê gớm.”
“Hừ... Lợi hại hơn nữa cũng là con gái, sau này gả cho người khác, còn không phải sẽ bị đàn ông đè ở dưới thân sao.”
“Hứ, bác Tôn không biết nói thì đừng nói, rất là khó nghe.”
“Đúng, nếu bà ghét bỏ như vậy, vậy thịt heo của thanh niên tri thức Tần, bà đừng ăn, chúng tôi ăn giúp bà.”
“Ngươi... các ngươi.”
“Các chị em, đừng để ý đến bà ta, chúng ta nhanh đi chia thịt, chậm rút không được thì thua thiệt.”
“Đúng đúng đúng, đi mau.”
Lúc này sân phơi lúa mạch, vô cùng náo nhiệt, bọn nhỏ đều vây quanh ở bên này, chờ đợi lòng heo tiết canh* và chia thịt.
*Gốc là “sát trư thái” tên một món ăn trong số các món ăn tổng hợp tạm gọi là lòng heo tiết canh bao gồm gan lợn, thịt mông sấn, thịt thăn luộc.
Tần Sương về đến nhà, nhìn thấy mọi người đang làm việc lên tiếng chào hỏi, trở về phòng thay bộ quần áo dính máu ra.