Thập Niên 70: Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 20


1 tuần

trướctiếp

Xem ra lần sau đi lên thị trấn, phải xem chợ đen nơi này như thế nào.

Nói không chừng ngày nào đó bắt được lợn rừng gì đó, cô cũng có chỗ tiêu thụ tang vật.

Thấy thời gian trên đồng hồ, sắp đến giữa trưa, sau khi tùy tiện nhặt một bó củi, nhanh chóng đi xuống dưới chân núi.

Cuối cùng Vu Viên Viên, sau khi vất vả cắt hai giỏ cỏ heo, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng.

Cũng may cô ấy mang theo găng tay, nếu không lúc này tay sẽ bị đỏ.

Thấy Tần Sương mang chiến lợi phẩm về nhanh như vậy, Vu Viên Viên trong nháy mắt cảm thấy không mệt mỏi.

Sau đó cười nói: “Cậu về nhà trước, tới đưa cỏ heo xong sẽ trở về.”

“Được, tôi về nhà nấu nước trước, sau đó cậu xuống bếp.”

“Được rồi.”

Tần Sương tránh đi nơi đông người, rất nhanh về tới nhà.

Nhìn tường nhà biến dạng thì biết buổi sáng đại đội trưởng nhờ người giúp xây sửa.

Lúc này không có ai, chắc là đều về nhà ăn cơm.

Sau đó lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà, đem chiến lợi phẩm ném vào một góc phòng bếp.

Lúc Vu Viên Viên trở về, Tần Sương đã đun xong nước nóng.

Sau đó hai người nhổ lông gà lôi, thỏ lột da.

Chờ lúc Mục Nghiệp Kiêu trở về, món gà hầm thỏ đã sắp xong rồi.

Tần Sương nhìn một nồi thịt đầy ắp, trong nháy mắt bụng kêu lên, cô ấy đói bụng.

Mà Mục Nghiệp Kiêu gọi họ là hai tên phá của, thịt ba con thú rừng tại sao lại không chia làm ba bữa ăn, thật sự là khiến cho cô ấy phải bốc phốt mới chịu.

Tần Sương thấy bộ dáng đau lòng của Mục Nghiệp Kiêu thì buồn cười nói: “Tôi phát hiện cậu hiện tại đặc biệt có loại ảo giác là người chủ gia đình khi kết hôn.”

“Hơn nữa còn là loại cảm giác mẹ chồng trong nhà, nói con dâu không biết sinh hoạt.”

“Thật sự rất giống! “

Vu Viên Viên nghe Tần Sương nói, không nhịn được “Ha ha” nở nụ cười.

“Sương Sương, cậu so sánh chuẩn quá hay là sau này gọi là quản gia Mục đi.”

“Không được, mấy người đây là chọc tôi cười chết, để chiếm phần thịt kia của tôi sao?”

Mục Nghiệp Kiêu không biết, cô gái này không có độc đó chứ?

Nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của hai người bọn họ, nhất thời nhụt chí nói: “Tôi quyết định, sau này tôi sẽ không kết hôn, tôi liều mạng với hai người.”

“Tôi muốn mỗi ngày lảm nhảm, mỗi ngày bức bách nhắc nhở, tôi muốn cho mấy người sau này nhìn thấy tôi, lập tức sợ hãi.”

“Hừ!”

Tần Sương thấy cô ấy xù lông, thật sự sợ sau này lỗ tai không yên tĩnh, đành phải nói: “Kiêu Kiêu tốt, cậu là tốt nhất, cậu là chị cả của bọn tôi, chờ cậu già rồi, bọn tôi sẽ hiếu kính cậu.”

“Xí! Con nhóc chết tiệt, tôi muốn tuyệt giao với cậu!”

“Ha ha ha…”

Tần Sương thấy Mục Nghiệp Kiêu đen mặt, thật sự là quá vui.

Vu Viên Viên cũng bị hành động của Tần Sương, chỉnh đến nỗi không nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Tần Sương dâng hiến một hộp kem tuyết hoa mới dỗ được người ta.

Lúc ăn cơm, Tần Sương cũng là một chút không bận tâm dáng vẻ con gái, ăn từng ngụm thịt lớn.

Buổi sáng cô làm nhiều việc như vậy đã sớm đói bụng.

Đại Lực Hoàn mặc dù mang đến cho cô vô vàn sức lực, nhưng đồng thời tiêu hao cũng lớn.

Mục Nghiệp Kiêu ở trong ruộng nghe được chiến tích vĩ đại của Tần Sương, cũng hâm mộ không thôi.

Dù sao cô ấy cả buổi sáng, chỉ mới kiếm được 4 điểm không nói, còn mệt không chịu được.

Sau đó hỏi: “Sương Sương, buổi chiều cậu còn đi không?”

“Không đi, hết giờ trưa tôi sẽ làm xong, buổi chiều phải lên núi lấy củi tìm thịt ăn.”

“Mùa đông ở đây rất lạnh, chúng ta phải dự trữ một ít củi lửa trước.”

“Chờ buổi chiều, khi đại đội trưởng dẫn người tới xây tường nhà, tôi sẽ bảo họ xây phòng chứa củi giúp tôi.”

 “Hơn nữa, chuồng gà ở sân sau cũng phải xây lại một chút, chờ gà con đến, còn phải nuôi gà con, như vậy sang năm sẽ có trứng gà ăn.

Hai người Vu Viên Viên nghe được lời của cô, nhất thời ngượng ngùng nói: “Chờ chúng tôi rảnh rỗi, cũng cùng cậu lên núi nhặt củi, trong khoảng thời gian này vất vả cậu rồi.”

Tần Sương khoát khoát tay nói: “Không có việc gì, dù sao tôi cũng không chịu ngồi yên, chờ ngày nào đó nghỉ ngơi hoặc là không có làm việc, tôi lại dắt hai người các ngươi lên núi, trái cây rừng bên này đã sắp chín hết rồi, đến lúc đó có thể hái nhiều một chút đem về, giữ lại mùa đông ăn.”

Vu Viên Viên cảm động nói: “Sương Sương cậu thật tốt, nếu không có cậu, hai chúng tôi đừng nói ở nơi không tốt bằng nơi này, ăn cũng nhất định là lương khô rau dại, tớ thấy như vậy đi, hai chúng tôi mỗi người đưa cho cậu năm đồng, làm sinh hoạt phí mỗi tháng đi, nếu không mỗi ngày chiếm hời của cậu, không tốt lắm.”

Mục Nghiệp Kiêu thấy Viên Viên nói như vậy, cũng tỏ vẻ nói: “Tôi cảm thấy lời Viên Viên nói có đạo lý, cả ngày ăn thịt cậu kiếm rất xấu hổ, nếu cậu không cần tiền hai chúng tôi về sau ăn thấy ngại lắm.”

Tần Sương nghe hai người tỏ thái độ, muốn trả tiền, vậy thì nhận đi.

Dù sao anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng.

Cô cũng không phải thiếu chút gì đó, chỉ là sợ thời gian dài, nuôi lớn cái lòng tham người ta.

Đều nói một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*, cô không muốn phát sinh chuyện như vậy.

*Tạm dịch: nắm gạo khi đói thì thành ơn, gánh gạo khi đã đủ thì thành oán! Nếu cứu một người ở thời điểm chết đói, cho họ một thăng gạo, họ sẽ coi đó là ân nhân. Tuy nhiên nếu tiếp tục cho đến một ngày nào đó họ ỷ lại vào mình, nếu đột nhiên bởi vì nguyên nhân khác mà không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận và oán mình cả đời.

Sau đó nói: “Nếu nhất định phải đưa tiền.Vậy tôi liền miễn cưỡng nhận lấy.”

“Nhưng hai người yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, cam đoan sẽ nuôi hai người trắng trẻo mập mạp.”

“Tin tưởng cậu có năng lực này.” Mục Nghiệp Kiêu khẳng định chắc nịch.

Dù sao một thân tràn đầy sức lực, đừng nói bắt gà rừng, ngày nào đó mang về một con lợn rừng cô ấy vẫn sẽ vô cùng bình tĩnh.

Sau đó ăn cơm trưa xong, Vu Viên Viên cất kỹ thịt gà còn lại, rửa chén xong, đi nghỉ trưa.

Dù sao buổi chiều ngoại trừ Tần Sương, hai người bọn họ còn phải đi làm.

...

Bên kia, Hoắc Đình Xuyên sau khi ngủ nướng cả buổi sáng.

Buổi trưa cơm nước xong, mang theo một chút quà gặp mặt, đến nhà đại đội trưởng.

Mà đại đội trưởng thấy cậu ấy lúc này tới, cũng trực tiếp hỏi: “Thanh niên tri thức Hoắc ăn cơm chưa?”

“Chú đội trưởng, cháu ăn rồi, đây là một chút tâm ý của cháu, bồi bổ thân thể cho cháu bé.”

Đại đội trưởng nhìn sữa lúa mạch mạch trên tay anh ấy, trong nháy mắt nói: “Đứa nhỏ này, cái này quá quý giá, cậu cầm về tự mình uống, nghe lời.”

“Chú, cháu vẫn còn, cháu tìm chú đến đúng lúc có việc phiền chú, nếu chú không nhận, cháu ngại mở miệng.”

Đại đội trưởng thấy cậu ấy cố chấp như vậy, đành phải nhận lấy lễ vật của cậu ấy, hỏi: “Có phải muốn ra ngoài ở một mình không?”

“Hắc hắc, cái gì cũng không gạt được ánh mắt của chú.”

“Người ở điểm thanh niên tri thức thật sự là quá ồn ào, cháu có thói quen ngủ một mình, cho nên chú đội trưởng giúp cháu nhìn xem, có hay không tiểu viện riêng cho cháu thuê không?”

Đại đội trưởng cất kỹ quà: “Đừng nói nữa, quả thật có một căn nhà gạch thô phải cho thuê, nhưng căn nhà đó lâu năm không tu sửa, tôi sợ cậu chướng mắt, mà căn nhà gạch ngói tốt nhất hôm trước bị thanh niên tri thức Tần và một nhóm các cô ấy mua rồi.”

 “Nếu cháu tự xây nhà thì sao?”

“Xây nhà có thể thì có thể, nhưng chờ cậu trở về thành phố, nhà này đại đội sẽ thu hồi, sau đó tính là tài sản tập thể trong thôn, cho nên cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Hơn nữa, cậu ở một mình thì phải nấu cơm một mình, cậu có thể làm được không?”

Hoắc Đình Xuyên nghe xong, nhíu mày.

Nghĩ thầm tại sao có thể phiền toái như vậy chứ.

Bây giờ một ngày cậu ấy cũng không muốn ở tại điểm thanh niên tri thức, tiếng gọi ngày hôm qua tựa như bùa đòi mạng vậy.

Khiến cho cậu ấy cả đêm cũng không nghỉ ngơi tốt.

Còn có mấy người đàn ông kia vệ sinh quá kém, không tắm rửa không nói, vớ thối cũng có thể hun chết người.

Cậu ấy sợ tiếp tục như vậy, chính mình không bị làm việc mệt chết, đã bị những người đó tra tấn chết.

Sau đó không cam lòng hỏi: “Không có biện pháp khác?”

“Có, trước điểm thanh niên tri thức có một phòng củi, không phải rất lớn, nếu cậu không chê, tìm người dọn dẹp một chút, sửa một cái giường sưởi, là có thể vào ở.”

“Hơn nữa, cậu ở một mình vừa vặn.”

“Chỉ sợ thanh niên tri thức khác có ý kiến.”

Hoắc Đình Xuyên nghĩ thầm vựa củi đó còn không bằng tự mình xây.

Dù sao lần này cậu ấy xuống nông thôn, cũng không nghĩ nhanh như vậy sẽ trở về.

Ai bảo cậu ấy vừa về đã bị mẹ mình thúc giục kết hôn, bị anh trai cậu ấy thúc giục cậu đi bộ đội, chỉ cần nghĩ đến đã đau đầu.

Sau đó cắn răng nói: “Tôi tự mình xây nhà hai gian gạch thô, nóc nhà muốn dùng ngói, hơn nữa tôi muốn ở cuối thôn, chú đội trưởng vậy được không?”

“Có thể, nhưng hai gian ít nhất phải hơn 80 đồng, gạch thô không đáng tiền, ngói đắt một chút, lại tính thêm phí nhân công thì được cái giá này, nếu cậu đồng ý, tôi tìm người cho cậu lập tức xây, dù sao tháng sau sẽ phải làm việc đồng áng, không có thời gian xây cho cậu.”

“Được.” Sau đó lấy 100 đồng từ trong túi ra đưa cho đại đội trưởng: “Những thứ này đều đưa cho chú trước, lấy nhiều bù ít, cháu hy vọng xây nhà càng nhanh càng tốt.”

“Được, lát nữa chú sẽ đi tìm người cho cháu, không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, sáng mai nhớ lên núi làm việc, đừng đến muộn.”

“Được thôi chú, vậy về trước đây.”

“Yên tâm đi, chờ chọn xong địa chỉ sẽ cho cậu xem rồi mới khởi công.”

“Được, vậy chú nghỉ ngơi, cháu đi trước.”

“Ừ, có việc thì tới tìm chú.”

“Cháu biết rồi, tạm biệt chú.”

Đại đội trưởng tiễn người đi, vợ ông ấy mới đi ra nói: “Nhóm thanh niên tri thức này điều kiện tốt thật không ít, vừa tới không phải mua nhà thì cũng là xây nhà, thật không biết sau này sẽ có lợi cho nhà ai.”

“Có tiền cũng không phải ai cũng có thể mơ mộng đến.”

“Không nói đến thanh niên tri thức Hoắc, một người đàn ông chỉ cần giữ khoảng cách với đồng chí nữ thì không có vấn đề gì.”

“Tôi lo lắng chính là, có người không có mắt đi tìm nhà thanh niên tri thức Tần, bà cũng nghe nói chuyện buổi sáng, một thân sức lực kia, nếu gặp phải không có mắt, không chết chắc cũng tàn phế, không dễ chọc!”

Vợ đội trưởng nhớ tới thông tin tám nhảm buổi sáng, cũng hâm mộ lắm.

Một thân sức lực vậy mà là con gái, thật sự là đáng tiếc.

...

Hoắc Đình Xuyên rời khỏi nhà đại đội trưởng, một mình nhàm chán, lắc lư khắp thôn.

Cậu ấy xuất thân từ đại viện, từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh đánh nhau.

Cho nên lá gan rất lớn.

Lúc này tỉnh ngủ, cũng không muốn trở về, tìm được mấy đứa nhỏ chơi đùa, sau khi hỏi rõ hoàn cảnh nơi này, cho mấy viên kẹo, rồi đi lên núi.

Mà bên kia sau khi nghỉ trưa, Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu đi làm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp