Vu Viên Viên rửa mặt xong, bắt đầu nhóm lửa nấu cháo, Mục Nghiệp Kiêu giúp đỡ cô và nướng bánh.
Chỉ có Tần Sương thừa dịp sáng sớm mát mẻ, đi xuống chân núi rèn luyện và nhặt củi.
Mãi đến khi ba người ăn xong bữa sáng, lần thứ hai ca khúc đài phát thanh vang lên, ba người mới đi tập hợp địa phương
Thôn dân đi ngang qua, nhìn cách ăn mặc của ba người, khóe miệng đều co rút.
Nghĩ thầm những cô gái ngoan ngoãn này, trang bị quá chặt chẽ, không biết còn tưởng rằng mùa đông đến rồi chứ.
Nhưng mặc kệ người khác nói như thế nào, Tần Sương đều không quan tâm.
Chỉ cần có thể bảo vệ tốt bản thân không rám nắng, không trầy xước là được.
Về phần người khác thích nói cái gì nói cái đó.
Ai dám bức ép, cô không ngại hoạt động gân cốt…
Đại đội trưởng nhìn thời gian không nhiều sai biệt lắm, lớn tiếng quát: “Còn có ai chưa tới?”
“Thanh niên tri thức mới ngoại trừ thanh niên tri thức Hoắc hôm qua, đều đến đông đủ rồi sao?”
Ôn Tuyền nhìn, sau đó nói: “Đại đội trưởng, đều đến đông đủ, không ai đến muộn.”
Vốn Tống Diễm Mai không dậy nổi, do sáng sớm, trong viện thật sự quá ồn ào, cô ta muốn ngủ nướng cũng không được.
Đại đội trưởng thấy người đều đến đông đủ, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút.
Lúc trước còn có thanh niên tri thức ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, ở nhà ngủ nướng.
Cũng may nhóm thanh niên tri thức này cũng không tệ lắm.
“Nếu đã đông đủ, vậy bắt đầu làm việc, người mới tới đây, ta phân chia công việc cho các người.”
Sau đó đại đội trưởng, để cho người làm việc giỏi trong thôn, mỗi người dẫn đi một người.
Lúc này Tần Sương đi về phía trước nói: “Chú đội trưởng thúc, chú xem có thể sắp xếp cho Vu Viên Viên cắt cỏ heo không? Thân thể cô ấy không tốt, tôi sợ công việc trong ruộng chưa làm bao nhiêu, còn gây cản trở đại đội, dù sao cô nhóc đó không đói chết là được, làm ơn!”
Khóe miệng đại đội trưởng co rút, nói vậy, một ngày ba điểm, có thể ăn no à?
Nhưng những người này vừa nhìn đã biết điều kiện trong nhà rất tốt.
Dù sao người ta tự mình đồng ý là được.
Sau đó nói: “Mấy đứa nghĩ kỹ đi, cắt cỏ heo một ngày chỉ ba công điểm.”
Vu Viên Viên nghe xong, cam đoan nói: “Con nghĩ kỹ rồi, con có thể cắt cỏ heo xong đã cám ơn trời đất rồi.”
“Được, vậy để Thiết Đản nhà ta dẫn cháu đi cắt cỏ heo.”
“Cám ơn, chú đội trưởng.”
Tần Sương thấy đã giải quyết xong, sau đó nói với Viên Viên: “Không để mình lạc đàn biết không? Nếu có người ăn hiếp cậu thì chạy đi tìm tôi, chị đây cam đoan báo thù cho em.”
“Biết rồi, tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Sau đó, Tần Sương và Mục Dã Kiêu nhận dụng cụ đi làm việc.
Bây giờ là tháng 8, còn hơn một tháng nữa sẽ đến việc đồng áng.
Lúc này, chỉ cần trong ruộng không có thu hoạch vụ thu, đại đội trưởng sẽ dẫn người khai hoang.
Tần Sương theo đại bộ đội đi tới một mảnh đất, nhìn thấy rộng mênh mông vô bờ.
Sau đó hỏi thím dẫn theo cô: “Thím, làm xong việc sớm một chút có thể về sớm một chút không?”
Lữ Tú thấy tiểu cô gái nhỏ ăn nói mạnh miệng như vậy, buồn cười nói: “10 điểm công phân là cao nhất, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, quả thật có thể về trước.”
“Được, vậy cháu đi làm đây.”
Tần Sương đeo găng tay, cầm lấy cuốc, “lộc cộc” đào đất lên.
Mọi người làm việc bên cạnh, ai cũng không nghĩ tới sức lực của thanh niên tri thức mới lại lớn như vậy.
Các đồng chí nam đào cũng phải tốn không ít sức lực.
Kết quả nhìn người ta khai hoang giống như món đồ chơi vậy.
Nhất là Lữ Tú vừa rồi còn muốn chê cười, bỗng há hốc miệng.
Nghĩ thầm, thật kỳ lạ, bé gái búp bê này e rằng không phải đại lực sĩ chứ?
Sau đó dụi mắt, tỏ vẻ quả thật không nhìn lầm.
Hơn nữa, dưới sự kinh ngạc của bọn họ, người ta đã “lộc cộc” được khoảng gần 20 mét.
Cái này... Mẹ nó khó tin quá !
Lúc đại đội trưởng lại đây tuần tra, chỉ thấy Tần Sương, nhanh như gió đã làm bằng người ta làm một tiếng.
Cái này...
“Đây là tình huống gì? Đều là cô nhóc kia làm?”
“Đại đội trưởng, cô nhóc kia là quái vật từ đâu tới, chúng tôi vừa mới bắt đầu, người ta đã sắp làm được 20 mét rồi.”
“Còn không phải à, chú xem độ sâu bùn đất kia, sức lực cũng quá lớn.”
Đại đội trưởng che miệng, ho khan.
“Người ta sức lực lớn, lại không ăn cơm nhà các người, còn không mau làm việc, tôi đoán công việc ngày hôm nay, người ta tới trưa đã làm xong rồi.”
“Ây… Chúng ta làm việc thôi.”
Tần Sương cúi đầu làm việc, không biết chút gì về cuộc nói chuyện phía sau.
Dù sao hiện tại cô chỉ muốn sớm một chút làm xong việc, đi sau núi bắt gà rừng.
Một ngày cô không có thịt ăn, cả người sẽ khó chịu.
Mà Mục Nghiệp Kiêu cách cô không xa, thấy đại lão ngu ngốc như vậy, nhất thời cũng tràn ngập nhiệt tình.
Cũng may bình thường cô ấy ở nhà có rèn luyện thân thể, cho nên làm việc cũng không tính là quá yếu đuối.
Đại đội trưởng sau khi nhìn mấy thanh niên tri thức mới tới, mới phát hiện, ngoại trừ hai cô gái làm việc rất giỏi, mấy người khác thật sự là quá yếu quá gà.
Nhất là nam đồng chí làm việc còn kém hơn nữ đồng chí, thật sự là không có mắt nhìn.
Muốn nói chuyện đau đầu nhất, vẫn là thanh niên tri thức Tống, đúng là phế vật.
Cái cuốc không biết dùng không nói, ngay cả đất cũng đào không nổi.
Mặt trời dần dần mọc lên, Tần Sương cũng bắt đầu đầu đầy mồ hôi.
Thật sự là mặt trời tháng 8 có chút nóng bức.
Mở bình nước mang theo bên người ra, sau khi uống mấy ngụm lớn, nhìn nhiệm vụ không còn nhiều lắm, lập tức cầm lấy cuốc làm tiếp.
Mà mọi người phía sau, đã chết lặng.
Cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa, cũng không bằng quái vật Tần Sương này.
Cuối cùng đài phát thanh buổi sáng còn chưa vang lên, Tần Sương đã làm xong công việc một ngày.
Tìm nhân viên ghi điểm, sau khi kiểm tra, ghi được 10 điểm thì thong dong rời khỏi ruộng.
Mà Vu Viên Viên bên kia còn đang đấu tranh với cỏ heo, không biết đại lão đang chạy về phía cô ấy.
Cô ấy hiện tại vô cùng vui vẻ, nghe người dẫn đầu nói xong, nếu như cô ấy làm việc trong ruộng, không biết chừng khóc tới mức nào đây.
Tần Sương đi vào trong rừng, tháo mũ rơm trên đầu xuống.
Vừa quạt gió cho mình, vừa tìm kiếm tiếng túi khóc nhỏ trong nhà.
Cho đến khi nhìn thấy một đám con nít, mới biết các cô đánh cỏ heo ở đâu.
“Viên Viên, tôi tới rồi, cậu sao rồi?”
Vu Viên Viên nhìn thấy Tần Sương, lập tức vui vẻ hô: “Sương Sương, tớ đã cắt xong một giỏ rồi.”
“Ôi, Viên Viên nhà chúng ta thật lợi hại, cậu ở chỗ này cắt trước, tôi vào trong rừng bắt gà rừng cho cậu, lập tức trở lại.”
“Được, vậy cậu cẩn thận.”
Tần Sương thấy gần đó không có gì nguy hiểm, nhanh chóng chạy vào trong rừng.
Kiếp trước vì rèn luyện sinh tồn nơi hoang dã, côn ở trong rừng rậm Amazon sinh hoạt tròn một tháng.
Ai có thể nghĩ đến lần nữa mở mắt lại đi tới cái này niên đại lạc hậu này.
Nhưng nơi này không quá tranh đoạt với nhau, không có lừa gạt lẫn nhau.
Ngoại trừ không có ông già ở bên cạnh, cô vẫn rất thích.
Trong núi gà bay chó sủa, Tần Sương rất nhanh bắt được hai con gà rừng và một con thỏ.
Nghĩ thầm nếu có thể bán đổi lấy tiền thì tốt rồi.