Bữa cơm tối chào mừng này, Tần Sương không ăn.
Thật sự là mùi vị có hơi một lời khó nói hết.
Người quen ăn sơn hào hải vị, ăn cơm nước đầy đủ, lại ăn những món ăn đơn sơ đạm bạc này, quả thực có chút khó nuốt trôi.
Nhưng cô không quen, những người khác lại ăn không ít.
Dù sao, thời buổi này có thể ăn thịt, thật sự là quá khó khăn.
Sau khi ăn cơm nước buổi tối xong, không đợi thu dọn, đại đội trưởng đã tới cửa.
“Ai u, các ngươi đang tụ hội sao?”
“Nếu mọi người đều ở đây, vậy vừa vặn giới thiệu cho các ngươi, một thanh niên tri thức mới tới, là từ trên xuống hôm qua.”
Sau đó quay đầu lại nói với người phía sau: “Thanh niên tri thức Hoắc, mọi người đều đến đông đủ vừa hay cậu đến chào hỏi đi.”
Hoắc Đình Xuyên đi vào sân, nhìn một đám người, du côn nói: “Tôi tên là Hoắc Đình Xuyên, đến từ kinh đô, năm nay 18 tuổi, rất vui được biết mọi người.”
Tần Sương đánh giá cậu ấy, cảm giác như vậy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra.
Có điều mặc kệ là ai, đối với cô mà nói đều là khách qua đường mà thôi.
Nếu không nhớ ra, thì không nghĩ nữa.
Bên này đại đội trưởng đưa người đến, trước khi rời đi nói: “Ôn Tuyền, người giao cho cậu, quy củ cậu nói với cậu ấy một chút là được.”
Ôn Tuyền: “Được, tôi biết rồi.”
Hoắc Đình Xuyên, đánh giá căn nhà nhỏ đổ nát này, tâm trạng có chút phiền não.
Nếu không phải anh trai cậu ấy bảo cậu ấy đi bộ đội, mẹ cậu ấy lại lôi kéo đi xem mắt, cậu ấy cũng sẽ không lén trốn xuống nông thôn.
Hôm nay đến nơi, nhìn căn nhà rách nát như vậy, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Nhưng khi cậu ấy đến, ngược lại có vài nữ thanh niên tri thức ánh mắt sáng rực lên.
Nghĩ thầm tới từ kinh đô, vừa nhìn cách ăn mặc là biết điều kiện trong nhà rất tốt.
Nhất thời có người đánh chủ ý lên cậu ấy.
Tần Sương đem tất cả biểu cảm thu vào trong mắt, nghĩ thầm thanh niên tri thức càng ngày càng thú vị.
Sau đó đứng dậy nói: “Đội trưởng, trời tối rồi, chúng ta nên trở về, sáng mai gặp lại.”
“À, được, tạm biệt.”
Vu Viên Viên thấy cô đứng dậy, cũng cùng Mục Nghiệp Kiêu đứng dậy tạm biệt.
Ba người đi lướt qua vai Hoắc Đình Xuyên, không nhìn nhiều hơn một cái nào, cứ như vậy tiêu sái rời đi.
Chỉ có Hoắc Đình Xuyên tò mò nói: “Các cô ấy không phải thanh niên tri thức sao? Tại sao không ở nơi này?”
Tống Diễm Mai nghe nói như thế, nói thẳng: “Người ta có tiền, hôm qua vừa tới, lập tức mua phòng ở, cho nên người ta thoải mái hơn nhiều so với chúng ta.”
Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, nữ đồng chí này sao lại nói chuyện kỳ cục như vậy.
Sau đó trực tiếp hỏi Ôn Tuyền: “Nếu tôi cũng muốn ra ngoài ở, tìm ai nói chuyện?”
“Tìm đại đội trưởng, cậu xây nhà hay mua nhà hay thuê nhà cũng được.”
“Ừ, biết rồi, đêm nay tôi ở đâu, dẫn tôi đi đi.”
Hoắc Đình Xuyên từ nhỏ lớn lên ở đại viện, kiểu nữ sinh gì mà chưa từng thấy qua.
Nhìn những quả táo xấu xí trong sân, nghĩ thầm ông đây cũng không phải là thứ các người có thể nhớ thương.
Tống Diễm Mai thấy người ta không để ý đến mình, nhất thời đen mặt trở về phòng.
Mà Tần Sương bên này trên đường về nhà, một mảnh tối đen như mực.
Nếu không là ánh trăng coi như sáng, phỏng chừng phải thật sự là mò mẫm về nhà.
Toàn bộ quá trình Vu Viên Viên đều ôm cánh tay Mục Nghiệp Kiêu, run lẩy bẩy.
Chỉ có Tần Sương hết sức bình tĩnh.
Sau khi thuận lợi về đến nhà, Tần Sương muốn nấu nước, cô muốn tắm rửa rồi ngủ, dù sao ngày mai sẽ phải đi làm, đêm nay dù gì cũng đều muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Vu Viên Viên thấy cô muốn nhóm lửa, cũng trực tiếp cướp lại nói: “Cái này giao cho tớ, vừa lúc tớ và Kiêu Kiêu cũng muốn tắm.”
“Được, vậy tôi xuống giếng lấy chút nước, chờ lần sau lên thị trấn, mua một cái lu nước là được rồi.”
“Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy.”
Ba người buổi tối sau khi tắm nước nóng, đi nghỉ ngơi sớm.
..
Kinh Đô lúc này.
Hoắc Đình Châu hoàn thành công việc trong tay vừa về nhà, đã bị mẹ mình cáo trạng nói: “Con còn biết trở về ha, em trai tốt kia của con thế nhưng trộm mò xuống nông thôn, mẹ bị tức chết.”
“Không phải mẹ chỉ kết thân cho nó một cái thôi sao, có cần phải sợ thành như vậy không?”
“Còn con, con đã 22 tuổi rồi, không tìm đối tượng không kết hôn, em trai con học theo con đó.”
“Thật sự là muốn tức chết mẹ đây mà.”
Hoắc Đình Châu không nghĩ tới đứa em trai phản nghịch kia, bảo nó đi bộ đội không đi thì thôi, đi xem mắt ngược lại trực tiếp dọa người ta chạy mất.
Nhưng xuống nông thôn cũng tốt, tính tình nó chịu khổ một chút mới có thể ngoan ngoãn.
Hơn nữa lấy thân phận nhà bọn họ, có người nguyện ý xuống nông thôn xây dựng cũng là chuyện tốt, con trai mà không chết là được.
Đứa em trai không có đầu óc này của anh, nhất định phải trải nghiệm một chút khó khăn của cuộc đời.
Sau đó thản nhiên nói: “Nó muốn đi thì đi, không phải em gái ở nhà với mẹ sao, vả lại mẹ không cần gửi tiền cho nó, đã có năng lực chạy, vậy khẳng định là có năng lực nuôi sống chính mình.”
Đường Mẫn tức giận lườm con trai lớn một cái: “Cho dù không gửi tiền, áo bông dày, chăn bông cũng phải gửi qua bưu điện một chút, lỡ đâu chết cóng bên kia thì sao, thật sự là thiếu nợ hai đứa mà.”
“Cho con địa chỉ, con sẽ gửi qua bưu điện cho nó, tuyệt đối không để nó chết được.”
“Hừ, con mau câm miệng đi!”
Hoắc Đình Châu thấy mẹ mình tính tình nóng nảy như vậy, cũng không biết cha hắn nhiều năm như vậy làm sao vượt qua được.
Thật sự là cảm thấy đồng tình thay cho cha mình.
Mà sau khi Đường Mẫn tìm ra địa chỉ, trực tiếp ném cho Hoắc Đình Châu nói: “Đừng quên, thời tiết tháng chín sắp tới rồi, nếu không có thời gian thì nói với mẹ, mẹ tự mình đi một chuyến cũng được.”
“Biết rồi.”
Hoắc Đình Châu lúc này không muốn nghe mẹ lải nhải, bởi vì anh đang nhìn địa chỉ đến ngẩn người.
Nơi em trai anh đi, lại cùng một đại đội với cô gái anh muốn tìm.
Xem ra, đồ đạc này không thể gửi qua bưu điện, anh phải tự mình đi một chuyến mới được.
Nghĩ tới vừa vặn binh lính của mình cũng đến thời gian huấn luyện dã ngoại mùa thu.
Nếu trùng hợp như vậy, như vậy địa điểm lần này chung chỗ với em trai là được rồi.
Cô gái nhỏ, xem lần này cô chạy như thế nào... (??? )
...
Ngày hôm sau, tiếng đài phát thanh vang lên, Tần Sương nhanh chóng thức dậy.
Thật sự là thanh âm này, muốn không tỉnh cũng không được, quá chấn động lỗ tai.
Ngay cả Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu cũng bị chấn động đến giật mình.
Tần Sương ngáp một cái, lấy ấm nước ra, lấy nước nóng tối qua, bắt đầu rửa mặt.
Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu không mang theo bình nước, cho nên ba người dùng chung một bình nước rửa mặt đánh răng.
Mục Nghiệp Kiêu nhìn đồng hồ trên tay vừa mới bốn giờ rưỡi, lẩm bẩm: “Sao sớm thế, tôi còn chưa tỉnh ngủ mà.”
“Em cũng buồn ngủ quá, buổi sáng ăn cái gì vậy. Chờ đài phát thanh lần thứ hai vang lên, sẽ ra ngoài.”
Tần Sương nhổ bọt trong miệng nói: “Có cái gì mau ăn cái đó, vả lại hai người các ngươi mặc áo dài tay, mang mũ găng tay, nếu có khăn lụa, che mặt luôn, tôi thay quần áo trước.”
“Đúng rồi, nấu nồi nước nóng, lát nữa mang theo.”