Nếu cô ta dám làm càn, cam đoan sẽ bị Lăng Tuyết mắng chửi một trận.

Chỉ có nam thanh niên tri thức bên kia còn ổn, ngoại trừ điều kiện tốt, thỉnh thoảng sẽ tự mình mở bếp nhỏ, những người khác đều ăn cơm tập thể như nhau.

Quy củ của thanh niên tri thức là nữ thanh niên tri thức thay phiên nấu cơm, nam thanh niên tri thức thay phiên lấy củi gánh nước.

Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, ai cũng không chịu thiệt.

Điểm thanh niên tri thức đêm nay phá lệ đầy đủ hết mọi người, ngay cả đã lập gia đình kết hôn cũng đều tới.

Mà đêm nay sở dĩ đầy đủ như vậy là do bọn họ nghe nói thanh niên tri thức ngày hôm qua mới tới vừa tới tốn 200 đồng mua nhà.

Cho nên, đều muốn nhìn xem thần thánh phương nào.

Thứ hai chính là, bọn họ đều là thanh niên tri thức, mặc kệ tới hồi lúc nào, đều thuộc về một tập thể.

Trong phòng bếp, mấy nữ thanh niên tri thức bận rộn nấu cơm.

Bởi vì hôm nay có gà có thịt.

Đương nhiên, nếu không phải hôm nay tụ hội, phỏng chừng những người này còn ăn không được thịt.

Cho dù như vậy, vẫn là mấy người họ cùng nhau gom góp phiếu thịt lại.

Cũng không biết, thịt hầm này người ta ăn, có thể được cảm kích hay không nữa.

Do Lý Chiêu Đệ là người mới tới, lúc này cũng đang giúp đỡ thanh niên tri thức cũ làm việc.

Chỉ có Tống Diễm Mai giống như tổ tông, ngồi trong phòng.

Đương nhiên người này, thanh niên tri thức cũ bọn họ cũng không đoái hoài gì tới.

Chỉ cần không leo cột tìm đường chết, bọn họ đều không muốn gây phiền toái cho mình.

Lúc Tần Sương cùng đồng bọn đi tới điểm thanh niên tri thức, chỉ thấy tất cả mọi người đang bận rộn, sau đó ho khan một tiếng.

Mục Nghiệp Kiêu lớn giọng nói: “Chào mọi người, chúng tôi tới đây, đây là một chút tâm ý của chúng tôi, cho mọi người thêm một món ăn, phiền các vị anh chị chiêu đãi.

Nam thanh niên thức trong sân thấy đám thanh niên tri thức mới tới, lúc này mới đánh giá dung mạo mấy người này.

Nếu nói ba người này, quả thật một người so với một người đẹp hơn.

Vị nữ đồng chí đang nói chuyện này, thân thể còn khỏe mạnh hơn với những người đàn ông như bọn họ.

Thật sự là một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, nhóm đàn ông bọn họ tỏ vẻ chịu không nổi.

Tần Sương mặc kệ đối phương đánh giá, rất là tự nhiên tìm được một cái ghế, ngồi xuống.

Cô là tới ăn dưa, cũng không thể để cho người khác coi cô thành dưa mà ăn.

Hơn nữa, mấy thanh niên tri thức cũ này, ngoại trừ ánh mắt họ có chút không sạch sẽ, nhưng có thể tiếp xúc được.

Đương nhiên, ai nếu dám không có mắt kiếm truyện, nắm đấm của cô cũng không ngại giúp bọn họ nắn lại xương.

Vu Viên Viên thấy đại lão ngồi xuống, tự mình tìm một cái ghế, ngồi cạnh cô.

Cô ấy chính là con cừu nhỏ, cũng không thể bị đám sói này theo dõi, cô sợ!

Lúc này Tống Diễm Mai nghe thấy âm thanh, từ trong phòng đi ra, trà trong trà xanh nói: “Ôi, đây không phải là đại tiểu thư nhà địa chủ sao? Sao có rảnh đến điểm thanh niên tri thức, ăn cơm rau dưa của chúng tôi.”

Hai chữ địa chủ vừa ra khỏi miệng, sắc mặt toàn bộ người trong sân đều khó coi.

Những năm này ai mà không biết, hai chữ địa chủ không phải là lời hay ho gì.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tần Sương lướt tới trước mặt đối phương.

“Ba~” một cái thật vang vọng.

“Không biết nói chuyện thì câm miệng, tôi không ngại nhổ hết răng của cô, khiến cô ăn cơm không được!”

Tống Diễm Mai che mặt, không thể tưởng tượng nổi nhìn đối phương: “

“Cô… Cô dám đánh tôi?”

Vẻ mặt Tần Sương lạnh băng: “Đánh cô đó, miệng phun đầy phân.”

“Trước khi tôi xuống nông thôn, bán công việc bán nhà, đến đây mua cho mình một căn nhà mới thì sao?”

“Nếu cô ganh tị đỏ mắt, thì tự mình bỏ tiền mua một cái, không ai ngăn cản cô.”

“Nhưng nếu cô không có việc gì làm đi kiếm chuyện, cũng đừng trách tôi đánh cô.” Nói xong còn khoa tay múa chân một cái.

“Cô hiếp đáp người khác, tôi muốn nói cho đại đội trưởng, cô đánh tôi!”

Mọi người nhìn Tống Diễm Mai bị đánh, không ai giúp cô nói chuyện.

Thật sự là nữ đồng chí này, đầu óc có vấn đề.

Người ta có tiền, cản trở cô chuyện gì? Hơn nữa há mồm nói người ta là đại tiểu thư nhà địa chủ, thật sự là chụp mũ cho người ta, không đánh cô ta đánh ai?

Tống Diễm Mai thấy mình đáng thương như vậy, thế nhưng không có ai giúp cô nói chuyện.

Quá ức hiếp người khác rồi...

Sau đó ôm mặt, khóc rồi xoay người trở về phòng.

Mà Tần Sương trở lại ghế ngồi, giống như không có việc gì.

Chỉ có những nam thanh niên tri thức kia, trong lòng nói thầm cô gái này không dễ trêu chọc.

Không nói lời vô nghĩa, đi lên đánh luôn.

Ngay cả nữ thanh niên tri thức vừa mới ở cửa phòng bếp hóng hớt, vẻ mặt cũng kinh ngạc.

Không nghĩ tới người ta không chỉ có tiền, còn có thân thủ, này nếu là người không có mắt gặp gỡ cô, vậy thì thú vị rồi.

Dù sao trong thôn có vài tên lưu manh.

Khi làm xong cơm tối, sắc trời cũng tối.

Mấy thanh niên tri thức đốt hai ngọn đèn dầu, lúc này mới bắt đầu ăn cơm tối.

Ôn Tuyền thấy người đến đông đủ, mới mở miệng nói: “Hôm nay hoan nghênh người mới các ngươi đến, tuy rằng chúng ta đều từ trời nam biển bắc đến đây, không có bạn bè, không có người thân, nhưng chúng ta có một điểm giống nhau, đó chính là đều gọi là thanh niên tri thức.”

“Tôi hy vọng rằng, bất kể chúng ta suy nghĩ cho bản thân như thế nào và tính toán chi li ra sao, tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta là một thể thống nhất, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục và nếu ai đó làm hỏng thanh danh của thanh niên tri thức, đừng đổ lỗi cho tất cả chúng ta vì sao lại lập người đó.”

“Còn nữa, tôi không hy vọng có người không có việc gì đi kiếm chuyện, bởi vì mỗi người chúng tôi mỗi ngày đi làm đã rất mệt mỏi, nếu có người ở điểm thanh niên tri thức không quen, có thể ra ngoài thuê phòng, cũng có thể dùng tiền mua nhà, những thứ này đều là tự do của các mọi người.”

“Được rồi, tôi muốn nói chính là như vậy, hi vọng mọi người đoàn kết nhất trí, để cho chúng ta tranh thủ sớm ngày trở về thành phố.”

Ôn Tuyền nói xong, mọi người cũng vỗ tay cổ vũ.

Sau đó đến mọi người tự giới thiệu.

“Chào mọi người, tôi là thanh niên tri thức cũ, tên là Phạm Vĩ, 24 tuổi, xuống nông thôn 5 năm rồi.”

“Chào mọi người, tôi tên là Đường Gia Huy, 22 tuổi, xuống nông thôn 4 năm.”

“Chào mọi người, tôi tên là Lăng Tuyết, 20 tuổi, xuống nông thôn 2 năm.”

...

Lần lượt giới thiệu bản thâm, rất nhanh đã đến Tần Sương.

“Chào mọi người, tôi tên Tần Sương, cô nhi, 16 tuổi, sở thích đánh nhau, có người thích luận bàn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Mọi người nghe giới thiệu như vậy, cũng là vẻ mặt cạn lời.

Sở thích này cũng không cần phải nói trắng ra như vậy đâu.

Dù sao cũng không ai trêu chọc cô.

Vu Viên Viên thấy Tần Sương giới thiệu xong, cũng nói tiếp: “Tôi tên là Vu Viên Viên, năm nay 17 tuổi.”

“Tôi tên là Mục Nghiệp Kiêu, 18 tuổi.”

Sau khi mọi người giới thiệu xong, Vu Viên Viên mới nhớ tới, sao không thấy Lý Tĩnh?

Người kia ở trên xe lửa líu ríu một đường, sẽ không chung một đại đội với mình đó chứ?

Khỏi nói nữa, lúc này Lý Tĩnh quả thật là không có chung chỗ với cô ấy.

Cô ta đến nơi, mới phát hiện cô ta và Vu Viên Viên căn bản không cùng một đại đội.

Bấy giờ Lý Tĩnh cũng vì chuyện này mà tức giận.

Nhưng Viên Viên lại bởi vì keo dính chó này không có ở đây, vui vẻ không thôi.

Hôm qua lúc đi, đón tiếp và thiết lập mối quan hệ với lão đại đã khiến cô quên sạch sẽ chuyện đó.

Đương nhiên, người này không ở đây, lỗ tai nàng cũng có thể yên tĩnh một chút.

Bên này chờ tất cả mọi người giới thiệu xong, Ôn Tuyền mới tuyên bố mở tiệc.

Nhìn trên bàn ăn, thịt rau ít ỏi, Tần Sương đều không tiện xuống tay.

Xem ra cuộc sống nơi này, thật đúng là có chút gian khổ.

Cũng may, bản thân thông minh, trực tiếp dọn ra ngoài ở, ít nhất mở cái bếp nhỏ, cũng sẽ không bị mọi người vây xem.

Tuy rằng thời buổi này động vật nhỏ trên núi ai bắt được chính là người đó, nhưng muốn ăn mỗi ngày vậy thì hơi quá đáng.

Đương nhiên Tần Sương cùng hai đồng bọn ở chung một chỗ, mỗi lần có gà rừng và thỏ rừng, ba người vừa vặn ăn được một bữa.

Cho nên không ở điểm thanh niên tri thức là đúng đắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play