Ba người nghỉ ngơi một lát, con trai Triệu Thanh Hải đã tới.
“Có ai ở nhà không?”
Mục Nghiệp Kiêu đứng dậy nhanh chóng đi ra mở cửa nói: “Có ở nhà, chỉ chờ mọi người giao hàng thôi.”
Triệu Đại Ngưu đỏ mặt nói: “Tôi giúp mang vô giúp các cô, đây là xe thứ nhất, tôi còn phải đi một chuyến nữa.”
“Được, vào đi.”
Tần Sương thấy cậu nhóc này là một người hay ngại, ở thời buổi này quả thật đúng là hiếm thấy.
Sau khi nhờ anh ấy mang ngăn tủ vào nhà, phần còn lại không để anh ấy giúp nữa.
Sau khi Triệu Đại Ngưu dỡ toàn bộ đồ đạc trên xe xuống, thì tiếp tục về nhà chở xe thứ hai.
Đương nhiên lúc đi, hai bên tai đều ửng đỏ.
Ba người này thực sự đều quá đẹp mắt.
Vị kia nữ đồng chí mở cửa đầu tiên kia, vừa khoẻ lại rắn rỏi, thích hợp làm việc đồng áng, mẹ anh ấy chắc là sẽ không chê đâu.
Mục Nghiệp Kiêu còn không biết, thân hình mình bị người trong thành phố ghét bỏ, về nông thôn lại trở thành cái bánh thơm ngon.
Nhưng trước mắt cô ấy cũng không có ý định kết hôn.
Sau lưng anh trai trốn xuống nông thôn coi như thôi đi, nếu lại tìm người trong thôn kết hôn, chắc anh cô điên luôn.
Vừa nghĩ tới anh trai to con, cao một mét chín, đánh người có chút... Đau lắm á!
Chờ đồ đạc trong nhà đến đầy đủ, sau khi ba người sắp xếp xong, Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu mới lên tiếng: “Đồ dùng và tiền thuê nhà của hai chúng tôi, cậu lấy bao nhiêu là thích hợp?”
Tần Sương nhìn đồ dùng trong nhà, tính toán một chút nói: “Đồ dùng trong nhà mỗi người 25, tiền phòng một năm mỗi người 12 là được rồi.”
Vu Viên Viên nghe vậy nói: “Tiền phòng có phải quá ít rồi không?”
“Đừng ngại, dù sao tôi ở một mình cũng nhàm chán, hai cậu coi như ở chung với tôi giải sầu.”
Mục Nghiệp Kiêu thấy cô nói như vậy, đành phải nói: “Vậy hai chúng tôi, dù sao cũng chiếm hời của của cậu, sau này có cần chúng tôi giúp, cậu cứ việc nói.”
Vu Viên Viên cũng gật đầu theo, tỏ vẻ đồng ý.
“Được rồi, chúng ta không phải bạn bè sao?”
“Giữa bạn tốt, không nên so đo tính toán rạch ròi như vậy.”
“Được, nghe theo cậu.”
Ba người ở đây dựa theo tuổi mà tính thì Tần Sương là nhỏ nhất, Mục Nghiệp Kiêu là lớn nhất.
Nhưng thời đại này, có thực lực chính là lão đại.
Buổi trưa, Vu Viên Viên nấu nước, đem gà rừng bắt được buổi sáng, bỏ vào nồi.
Dù sao buổi tối sợ ăn nhiều, ngủ không được.
Đang lúc muốn ăn cơm, cửa lớn lại bị người gõ vang.
Mục Nghiệp Kiêu bực bội hô: “Ai vậy?”
“Là tôi, đội trưởng thanh niên tri thức Ôn Tuyền.”
“Chuyện gì thế?”
Đêm nay điểm thanh niên tri thức tổ chức tiệc chào mừng cho các ngươi, ba người các ngươi nhớ kỹ phải đến đó.”
“Với cả buổi chiều nhớ đi lấy lương thực của mình.”
Mục Nghiệp Kiêu thấy anh ta chỉ tới đưa tin, mới nói: “Cám ơn, phiền anh đi một chuyến.”
“Không có việc gì, dù sao hôm nay tất cả mọi người gặp mặt, rồi tự trải qua cuộc sống của mình, không phiền.”
“Được, tôi biết rồi, ba người chúng tôi sẽ đến đúng giờ, tạm biệt.”
Ôn Tuyền thấy đối phương sảng khoái như vậy, cũng không nói gì.
Dù sao đã đến đưa tin, có đi hay không cũng không phải chuyện của anh ta.
Dù sao chức đội trưởng của anh ta cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Sau khi thấy người đi xa.
Mục Nghiệp Kiêu mới đóng cửa, trở về phòng nói: “Thanh niên tri thức bên kia mời chúng ta ăn cơm tối, tôi đã đồng ý, dù sao tiểu đội trưởng tự mình tới thông báo, nếu không đi, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp cũng không tốt, cậu nói xem Sương Sương?”
“Tôi không thành vấn đề, nhưng buổi tối đừng đi tay không, còn có đừng để bản thân ấm ức, có tôi ở đây, nếu ai gây chuyện, hai người cũng đừng nói nhảm, cứ hành động là được.”
“Phốc~!”
Vu Viên Viên không nhịn được, bật cười.
“Sương Sương, coi cậu nói kìa, khiến cho ba chúng ta giống như đang muốn xé xác tình địch á.”
“Không, tôi cảm thấy giống tiệc Hồng Môn hơn.”*
*Chỉ bữa tiệc có ý đồ xấu hoặc làm hại khách.
Nhất là cái tên coi tiền như rác vừa mua nhà này, bọn họ nhất định sẽ nói mấy câu ganh tị.
Vu Viên Viên nghi hoặc nói: “Không thể nào? Dù sao chúng ta cũng không quen họ.”
“Không, đó là tình huống của những người bị bệnh đau mắt đỏ mới như thế thôi.”
Mục Nghiệp Kiêu thấy Tần Sương nghiêm túc lừa dối Vu Viên Viên, thiếu chút nữa cười chết.
Thật không biết cô nhóc này sao lại lớn lên như thế nào.
Sương Sương nói cái gì, cô ấy đều tin.
“Được rồi, hai người mau ăn cơm đi, thịt nguội sẽ không ngon đâu.” Mục Nghiệp Kiêu ngắt lời.
“Được, được, được, ăn cơm.”
Sức ăn của ba người, ngoại trừ Vu Viên Viên, hai người bọn họ đều ăn rất giỏi.
Nhất là Tần Sương sau khi ăn Đại Lực Hoàn, tiêu hao thể lực càng nhiều, ăn lại càng nhiều.
Sau đó một con gà rừng ba cân, bị ba người ăn với cơm, tất cả đều ăn sạch sẽ.
Tần Sương vuốt cái bụng nhỏ tròn trịa, cảm khái nói: “Gà rừng này, thật sự rất ngon, sáng mai tôi phải đi bắt một con về ăn.”
Mục Nghiệp Kiêu cười nói: “Cậu làm như gà rừng nhà cậu nuôi, muốn bắt thì bắt.”
“Thôi đi, chỉ cần chị muốn là được, cho dù không có gà rừng, thỏ cũng được.”
“Tôi không kén ăn.”
Thấy bộ dáng đểu đểu này của cô, Mục Nghiệp Kiêu thật sự chói mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang yên đang lành, khiến cho mình nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Thật không biết cô nghĩ như thế nào.
Ăn uống no đủ xong, Tần Sương lại buồn ngủ.
Dù sao thân thể nhỏ bé này còn đang trong lúc phát dục, cô cũng không muốn bởi vì mình không có tự chăm sóc tốt bản thân tốt, sau này thành một người lùn.
Cô mới 16 tuổi, còn có thể cao hơn một chút.
*Chắc tác giả sửa tuổi nữ chính rồi, chương 3: để 18 tuổi.
Kiếp trước cô cao 1m72, đời này thế nào cũng không thể thấp hơn 1m68 được.
Nếu không cô sẽ tự ghét bỏ đến chết.
Ba người trở lại phòng ngủ trưa, đại đội trưởng sai người kéo đá và gạch thô tới xây tường nhà.
Đương nhiên Tần Sương cũng rất thoải mái trả tiền.
Sau đó đại đội trưởng nói rõ ngày khởi công, rồi đi trước.
Mà sau khi mặt trời dần dần xuống núi, ba người mới cầm một số ít quà gặp mặt, đi về phía điểm thanh niên tri thức.
Tần Sương hiện tại gấp gáp muốn ăn dưa xem kịch.
Dù sao, nơi có nhiều con gái, thị phi càng nhiều.
Nhất là kiểu có con trai ở chung một chỗ này, nhất định sẽ có đôi dã uyên ương* nhìn nhau.
*Nhưng người yêu đương bất chính, không đàng hoàng.
...
Mà giờ phút này điểm thanh niên tri thức, vẻ mặt Tống Diễm Mai rất khó coi.
Tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm còn bị thanh niên tri thức đi làm ồn ào tỉnh dậy, hơn nữa thanh niên tri thức mới đi mua rương, không gọi cô ta.
Hiện tại càng nghĩ càng khó chịu.
Tống Chiêu Đệ hết lần này tới lần khác đi cùng cô, cũng là một người vô dụng.
Ngoại trừ buồn bực tự mình làm việc, chuyện gì cũng mặc kệ, quả thực đều muốn tức chết cô ta đây mà.
Nhất là hôm nay tìm đại đội trưởng, muốn đi ra ngoài ở một mình, còn bị đại đội trưởng nói một trận.
Nói cái gì mà một cô gái ở nhà người ta dễ xảy ra chuyện, hoặc là ở điểm thanh niên tri thức, hoặc là tự mình xây một phòng đơn ở phía sau điểm thanh niên tri thức.
Lại nhớ đến ba nữ thanh niên tri thức tới cùng tối hôm qua, không coi cô ta ra gì.
Lúc này nhìn ai cũng không vừa mắt.
Chỉ có tối hôm qua nổi giận Lăng Tuyết, không có ai nuông chiều tật xấu của cô ta.