Vẻ mặt Tần Sương đầy hắc tuyến, giọng nói này có phải quá lớn rồi hay không?

Vợ đại đội trưởng nghe thấy tiếng kêu, lập tức đi ra ngoài.

“Ai vậy?”

“Xin chào, chúng tôi là thanh niên tri thức mới tới, tìm chú đội trưởng có chút việc.”

Điền Tú Tú vừa nghe là tới tìm chồng mình, lúc này mới mở cửa lớn ra, cười nói: “Mau vào đi, thím đi gọi ông ấy ra.”

Vu Viên Viên ngọt ngào nói: “Cảm ơn thím.”

“Không có gì, tới liền đây.”

Điền Tú Tú vừa trở về phòng, vừa nghĩ thầm, sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy chứ.

Một người so với một người đẹp hơn, lần này trong thôn lại náo nhiệt rồi.

Điền Tú Tú tìm được chồng mình, nói thẳng: “Mấy cô gái này, tôi thấy không tệ, nếu có thể giúp đỡ, ông phải giúp tụi nó hết lòng, đều rất đáng thương, từ xa xuống nông thôn chịu khổ.”

“Biết mà, trong lòng tôi hiểu rõ.”

Đại đội trưởng mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.

Tần Sương thấy người đến, cũng không nói nhảm, đem đồ đạc đặt lên bàn trong sân, trực tiếp mở miệng nói: “Chú đội trưởng, chúng cháu vừa tới, trong nhà cái gì cũng không có, hôm nay đến là muốn hỏi một chút, trong thôn nhà ai làm tủ và có nhà ai có thể giúp chúng cháu xây sân, thừa dịp còn chưa có việc đồng áng, cháu muốn làm ngay bây giờ.”

“Hơn nữa, ba người bọn cháu, chắc là mỗi người có thể nuôi một con gà, không biết gà con muốn đi đâu đổi được?”

Đại đội trưởng nghe Tần Sương nói xong, thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng bọn họ là tới nói chuyện bắt đầu làm việc.

Đầu năm nay, nông thôn ngoại trừ cắt cỏ heo, cũng không có việc gì thoải mái.

Sau đó cười nói: “Nhà Triệu Thanh Hải trong thôn làm đồ dùng trong nhà, chuyện tường nhà, chú tìm người cho cháu, nguyên liệu trong thôn cứ trực tiếp mua là được, nhân công mỗi người 6 hào một ngày, không bao cơm 8 hào một ngày.”

“Về phần gà con, lát nữa chú bảo bạn đồng nghiệp đổi, đưa qua đó cho các cháu.”

“Còn câu hỏi nào khác không?”

Tần Sương nhìn đồng bọn, thấy hai cô ấy không có vấn đề gì, mới nói: “Trước mắt chỉ có vậy, làm phiền đại đội trưởng rồi, đồ trên bàn, cho con nít ăn ngọt miệng, chúng cháu từ giã trước.”

“Mấy đứa nhóc này, ra tay hào phóng như vậy, tự mình giữ lại ăn đi.”

“Chú đội trưởng, điều kiện gia đình chúng cháu cũng không tệ, chú đừng khách khí, chúng cháu đi đây.”

Tần Sương lôi kéo hai đồng bọn rời khỏi nhà đội trưởng.

Sau đó nhìn thôn rộng mênh mông, nhất thời lại mê mang.

Nhà Triệu Thanh Hải này ở đâu?

Vẫn là Tần Sương nhìn thấy hai đứa nhỏ ở cửa nhà chơi bùn đất, cô mới đi qua hỏi: “Nhóc con, chị có thể hỏi mấy đứa chút chuyện không? Nếu ai nói đúng, chị sẽ cho kẹo ăn.”

Hắc Thổ và Hoàng Thổ nhìn kẹo trái cây trong tay Tần Sương, khống chế không được chảy nước miếng.

Anh cả Hắc Thổ hỏi: “Chị ơi, chị muốn biết cái gì?”

“Chị muốn biết nhà Triệu Thanh Hải ở đâu, chính là nhà chuyên làm đồ dùng trong nhà á.”

“Cái này em biết, tụi em ở dãy thứ hai, nhà bọn họ ở dãy thứ tư phía sau tụi em, là nhà thứ nhất bên tay phải đó.”

“Được, cám ơn em, hai viên kẹo này, em chia cho em trai đi.”

Hắc Thổ mừng rỡ nhận lấy kẹo: “Cảm ơn chị.”

Tạm biệt bạn nhỏ, Tần Sương dẫn đồng bọn, đi đến dãy thứ tư bên kia.

Kết cấu trong thôn này, đều là từng dãy từng dãy nhà, tổng thể nhìn lại, tựa như một khối vuông, rất là ngay ngắn.

Điểm thanh niên tri thức nằm ở cuối dãy 1 đầu thôn.

Căn nhà cô mua ở cuối dãy 1 cuối thôn.

Dù sao cách xa điểm thanh niên tri thức một chút cũng rất tốt, dù sao điểm thanh niên tri thức ở đây rất nhiều, cô ngại phiền phức.

Đi tới nhà Triệu Thanh Hải, thấy đã có người tới mua đồ dùng trong nhà.

Mấy người Tần Sương vừa nhìn, hóa ra là bốn nam thanh niên tri thức mới tới.

Sau đó gật đầu ý bảo chào hỏi, Tần Sương mới nói: “Xin hỏi đây là nhà chú Triệu đúng không?”

Triệu Thanh Hải buông công cụ trong tay xuống, nhìn ba cô gái nhỏ: “Mấy đứa muốn mua cái gì?”

“Chúng cháu muốn ba cái tủ kháng*, ba cái bàn, ba cái ghế, hai cái tủ dùng cho nhà bếp, sau đó một cái bàn ăn, ba cái bồn tắm, hai cái chậu rửa mặt, hai cái ghế dài, ba cái ghế nhỏ, ba cái giá chậu rửa mặt, ba cái giỏ, hai tấm chiếu trải giường và ba cái hộp nhỏ có khóa, đó là tất cả.”

*Tủ kháng là tủ gỗ đặt trên kháng (giường sưởi) ở vùng nông thôn Đông Bắc Trung Quốc ngày xưa.

“Nhiều như vậy?”

“Đúng, chúng cháu là thanh niên tri thức mới tới, ngày hôm qua mua nhà ngói cuối thôn, bên trong cái gì cũng không có, cho nên mua có chút nhiều, không biết nơi này có sẵn thành phẩm không?”

Triệu Thanh Hải không nghĩ tới thanh niên tri thức này có tiền như vậy, vừa tới đã mua nhà.

Ông ấy biết căn nhà đó không rẻ.

Sau đó nhìn bốn người còn lại nói: “Mấy đứa chọn xong chưa? Chọn xong rồi tôi đưa bọn họ chọn.”

Bốn nam thanh niên tri thức mua đồ không nhiều lắm, chủ yếu để ngoài tủ quần áo, đều là những thứ nhỏ nhặt.

Sau đó trăm miệng một lời nói: “Chọn xong rồi, đều ở chỗ này.”

“Ừ, mấy người các cậu đều giống nhau, mỗi người đưa 12 đồng là được, tủ 8 đồng thì hơi đắt.”

“Được.”

Bốn nam thanh niên tri thức đưa tiền xong, lên tiếng chào hỏi nhóm Tần Sương, rời đi trước.

Sau đó Triệu Thanh Hải mới lấy đồ cho bọn họ.

Đồ các cô cần có hơi nhiều, ngoại trừ tủ kháng hiện tại không có hàng, những thứ khác đều đủ cả.

Sau đó nói: “Tủ kháng cần ba ngày mới có thể làm xong cho mấy đứa, nếu mà cần thiết, lát nữa tôi đưa cho mấy đứa.”

“Có thể, chỉ có mấy ngày, dù sao cũng không phải vật phẩm nhỏ, chúng ta có thể chờ.”

“Được, những thứ này tôi bảo con trai tôi đem qua cho, mấy đứa ở nhà chờ là được, rất nhanh sẽ tới.”

“Được, tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng là 84,5 hào, số lẻ coi như bỏ, chú tặng mấy đứa ba cái mũ rơm, các cháu đi làm có thể mang theo che nắng.”

“Được, chú, vậy cám ơn chú.”

“Sau đó lấy ra chín tờ nhân dân tệ, đưa cho đối phương.

Triệu Thanh Hải kiếm 6 đồng thối lại, ba người đi về nhà.

Nhưng lúc này còn sớm, trở về cũng không có chuyện gì có thể làm, sau đó mấy người dọc theo chân núi bắt đầu nhặt củi.

Dù sao nấu cơm nấu nước đều cần, nhất là mùa đông nơi này, không có đủ củi lửa, nhất định sẽ chết cóng.

Ngoại trừ Vu Viên Viên tay chân chậm chạp, hai người Tần Sương và Mục Nghiệp Kiêu đều buộc hai bó.

Sau khi trở lại sân nhỏ nhà mình, Tần Sương nói: “Viên Viên, thân thể cậu như này thực sự không được đâu, để cho đại đội trưởng sắp xếp cho cậu đi cắt cỏ heo đi, mỗi ngày 3 công điểm, tôi hỗ trợ cho cậu 2 công điểm, cậu sớm trở về một chút nấu cơm được không?”

Mục Nghiệp Kiêu nghe Tần Sương nói, cũng nói tiếp: “Tôi cũng hỗ trợ cho cậu 2 công điểm.”

Vu Viên Viên nhìn bàn tay trắng nhỏ của mình, hình như quả thật không phải để làm việc, dù sao mình cũng không thiếu tiền, sau đó cười hì hì nói: “Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh, để hai chị nuôi tôi.”

“Thôi được, chỉ là nấu cơm vất vả cho cậu thôi.”

“Đương nhiên củi lửa gì đó cậu không cần quan tâm, những chuyện vụn vặt khác hai chúng tôi làm là được.”

“Được, Viên Viên bổn tiểu thư đây, nhất định nuôi hai người trắng trẻo mập mạp.

Tần Sương nghĩ thầm nếu không phải không biết nấu cơm, bản thân lại sợ nhàm chán, cô thật đúng là muốn ở một mình.

Nhưng đời trước không có bạn bè, đời này cô muốn đổi cuộc sống thử xem.

Có lẽ sẽ có những niềm vui khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play