Edit: Tiểu N
Cậu bé Đông Ca Nhi dù giọng không to, nhưng đủ để thu hút mọi sự chú ý. Tảo Nhi vội vàng hỏi cậu: "Đông Ca Nhi ngoan, bà nói dối ở chỗ nào thế, nói rõ cho ta nghe đi!"
Lúc này bà Trương mới nhận ra tôn tử mình đang nằm trong lòng người khác. Bà liền vỗ đùi, tiếp tục kêu khóc: "Thằng nhóc thúi này, mày lại nói bậy nữa à! Nhà này thắt lưng buộc bụng cho mày ăn cho mày uống, thế mà mày còn bịa chuyện với người ngoài thế này hả!"
Không chỉ Lý Phát Tông, ngay cả Tảo Nhi nghe thế cũng không nhịn được: "Sao lại chửi trẻ con như vậy, Đông Ca Nhi cũng là tôn tử của bà đấy! Hơn nữa nếu bà thực sự lo cho nó, nó đã không bị kẻ trộm bắt đi mà chẳng hề kêu la gì!"
Nói đến tên trộm, lại có thêm chuyện để bàn: "Nếu bà quan tâm cháu mình, sao không trông chừng nó cho tốt? Tên trộm đã trèo tường vào nhà giữa ban ngày, mà cả nhà bà chẳng ai nghe thấy gì à?"
Nghe những lời này, Đông Ca Nhi bất ngờ bật khóc: "Cha đem nương đổi lấy lương thực rồi, tỷ tỷ cũng không thấy đâu nữa, Đông Ca Nhi đói quá, con muốn gặp nương!"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bà Trương đã bước nhanh tới, định giật cháu mình lại, vừa đi vừa quát: "Thằng nhóc hư, mau lại đây! Suốt ngày nói dối, chỉ biết giúp người ngoài!"
Tảo Nhi nhanh chóng ôm chặt Đông Ca Nhi vào lòng, Lý Phát Tông và những người khác cũng đứng chắn phía trước, chặn đường bà Trương.
"Thế là sao? Nói rõ xem muội muội tao đâu rồi! Cái gì mà đổi lấy lương thực? Cả nhà chúng mày lòng lang dạ thú, có phải đã bán muội ấy đi rồi không?" Lý Phát Tông không thể kiềm chế nổi cơn giận dữ hét lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT