Huệ ma ma thoáng cái đã rõ, lập tức hiểu ra.
Bà ấy hơi kinh ngạc nhìn Vân Chước, không nghĩ đến đại tiểu thư vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài, lại còn có bản lĩnh nhìn thấu lòng người như vậy.
Hôm qua vừa đến, gặp Khương thị hai lần thôi, vậy mà đã biết thói quen xử sự của Khương thị.
Lão thái thái nhà bà ấy mặc dù có tài học và bản lĩnh, nhưng suy nghĩ quá chính trực, khinh thường chuyện tính toán lòng người, chỉ muốn yên ổn sống cho qua ngày, quá mức thanh cao sạch sẽ, nên đã phải nhận về phần mình cả đời ủy khuất không nói, cũng khiến cho đại thiếu gia bị ảnh hưởng theo, quá khoan dung độ lượng.
Bất luận cách làm này của đại tiểu thư có thể cứu người hay không, chỉ với tính cách này của nàng, nếu như lão thái thái biết, cho dù có ra đi cũng có thể đi thanh thản.
Lúc này Huệ ma ma tự mình đi đến tiền viện mời người.
Vân Chước thì móc từ trong n.g.ự.c ra mấy lá bùa xếp lại, đặt ở dưới gối của lão thái thái.
Lá bùa này có tác dụng xua đuổi tà ma trừ những thứ không sạch, có thể khiến cho tổ mẫu ngủ an ổn hơn chút.
Trong viện này của tổ mẫu có đầy đủ người chăm sóc, cũng không cần nàng quá mức quan tâm, ba ngày sau mới có thể hóa giải tử khí, cho nên nàng cũng không ở lại viện trông coi, mà chính là sau khi chuẩn bị một phen thì ra khỏi cửa.
Lúc này, Huệ ma ma cung kính đứng trước mặt Khương thị, truyền đạt lại ý tứ.
"Con bé kia mặc dù là con gái của ta, nhưng lời nó nói cũng không dám tin nhiều, nếu như phương pháp này không cứu được lão thái thái, lại ầm ĩ ra bên ngoài, bên phía Hoắc gia dĩ nhiên sẽ cho người tới tra hỏi, nếu để bọn họ biết phủ đệ chúng ta lớn như vậy, lại nghe theo lời nói linh tinh của đứa trẻ để chữa bệnh, chẳng phải là làm trò cười cho người khác à?" Trong lòng Khương thị vui vẻ, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Huệ ma ma là tâm phúc của lão thái thái, lão thái thái nhất định là nỏ mạnh hết đà, nếu không bà ấy sẽ không đến trước mặt mình cầu xin.
Hoắc gia chính là danh môn, còn là nhà mẹ đẻ của lão thái thái.
Mặc dù cha mẹ lão thái thái đã mất từ lâu, nhưng còn cháu chắt ruột thịt nữa, một khi lão thái thái qua đời, chiếu theo quy củ cũng phải lập tức thông báo cho Hoắc gia.
Chuyện pháp sự này, đám con trai của bà ta không phải là không thể đi làm, nhưng bà ta nhất định phải nhắc nhở Huệ ma ma, tương lai ở trong đám tang của lão thái thái, không thể nói lung tung trước mặt người nhà họ Hoắc.
Huệ ma ma nghe hiểu.
Trong lòng mười phần chán ghét Khương thị.
Đây là sợ sau khi lão thái thái chết, Hoắc gia giận chó đánh mèo, sau này không giúp đỡ nữa!
"Phương pháp này của đại tiểu thư cũng sẽ không phiền đến thân của lão thái thái, chỉ là bảo hai vị thiếu gia còn có đám hạ nhân đi theo giúp một chút, nếu thật sự có thể có chút tác dụng, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn, cho nên lão nô mới cả gan tới cầu xin. Hơn nữa lão phu nhân bị bệnh đã lâu như vậy rồi, trước kia phu nhân Hoắc gia cũng đã tới thăm, trong lòng cũng có trách móc." Huệ ma ma chỉ có thể nói vậy.
Khương thị khẽ cười: "Để yên cho lão thái thái là được, miễn cho ầm ĩ xảy ra chuyện, lại hắt nước bẩn lên người bọn nhỏ."
"Vậy thì để bọn họ đi thôi, chỉ ba ngày, không được quá lâu, thân thể Nhị Lang không tốt, ngộ nhỡ mệt đến chết, sợ là người ngoài sẽ nói lão thái thái luyến tiếc con cháu, muốn dẫn đi theo, vậy coi như ảnh hưởng đến danh tiếng bà mẹ từ ái." Khương thị nới lỏng.
Huệ ma ma kìm nén cơn giận trong lòng.
Nhưng thực sự là không có cách nào khác, Khương thị là chủ mẫu trong nhà, ba đứa con trai một đứa con gái đều chui ra từ bụng bà ta, bà ta nói cái gì, bọn hạ nhân cũng chỉ có thể nghe theo.
"Đa tạ phu nhân." Huệ ma ma lập tức kính cẩn nghe theo nói.
Đối với cách làm này của đại tiểu thư, thật ra bà ấy cũng không ôm hi vọng nhiều.
Sở dĩ đồng ý nhận lời đến xin Khương thị, là vì nghĩ đến, thời gian của lão phu nhân không còn lâu nữa, để hai vị thiếu gia ở Tích Vi Đường ba ngày, lão thái thái có thể nhìn thêm được mấy lần.