Vân Chước đi tới, ánh mắt kiên định, cầm một cái đèn hoa sen lên.
Cái đèn hoa sen này cũng không nhỏ, dài khoảng chừng cẳng tay, toàn thân làm bằng đồng, chuôi đèn khảm đế cắm nến hoa sen bằng lưu ly, kỹ thuật cũng không đơn giản, xem như vật hiếm.
"Cái này, đèn hoa sen lưu ly này... Là phu nhân mất bao nhiêu công sức mới tìm thấy, toàn bộ Kinh Thành đều biết lão phu nhân nhà chúng ta thích nhất lễ Phật, vừa khéo trước đó vài ngày ở trên phố bán một cặp đèn hoa sen như thế, người bán là một du tăng si mê thần Phật, phu nhân tự đến cửa cầu kiến, dùng sự thành tâm lấy được đồ về nhà tặng cho lão phu nhân..."
Huệ ma ma cũng bối rối.
Thứ mà Khương thị gióng trống khua chiêng lấy được, có vấn đề?
"Vị du tăng này còn nói, đây là chiếc đèn đã cúng phật gần trăm năm, rất nhiều người muốn có được! Chỉ là phải xem duyên phận mới bán, chỉ phu nhân nhà ta có bản lĩnh, dựa vào một lời chân thành và một ít tiền dầu vừng mà lấy được đồ về tay..." Huệ ma ma không tiện nói xấu Khương thị trước mặt Vân Chước, cho nên từ ngữ mười phần cung kính, lại bổ sung thêm: "Thứ này sau khi đưa đến chỗ lão thái thái, trong kinh thành trên dưới không ai là không khen ngợi phu nhân, mỗi người đều nói bà ta là cô con dâu hiền lành hiếu thuận có ơn huệ..."
Nhưng người ngoài lại không biết, những năm gần đây, mỗi lần Khương thị gặp lão thái thái, chưa bao giờ có sắc mặt tốt.
Chỉ là dựa vào lão thái thái không tranh không đoạt, cũng không muốn để cho người ta chế giễu, cho nên mới đạp lên lão thái thái nhận được danh tiếng tốt!
Lão thái thái lễ Phật, thật ra không thích phô trương lãng phí, cũng không thích kiếm những thứ ly kỳ cổ quái để ở trong nhà, những điều này không phải Khương thị không biết.
Chỉ là Khương thị quyết định rằng lão thái thái bằng lòng vì mặt mũi của con cái sẽ cho bà ta chút mặt mũi, nên mới bày đồ ra không kiêng nể gì cả...
"Cúng phật không giả, chỉ là dính m.á.u tanh và tử khí, lại bày ở Phật Đường thì có hơi xung khắc, thể trạng tổ mẫu vốn đã yếu, suy nghĩ lâu lo lắng nhiều, nên dễ dàng đổ bệnh." Vân Chước giải thích.
"Vậy phải làm thế nào? Lão nô lập tức vứt thứ này đi!" Huệ ma ma sốt ruột.
Lúc lão thái thái lễ Phật thích yên tĩnh, cho dù là đám tâm phúc như bọn họ cũng sẽ đứng bên ngoài trông coi, từ trước tới giờ không tới gần…
"Đã xung rồi, trực tiếp ném đi cũng không tác dụng, trước tiên cần phải hóa giải tử khí trong đó mới được." Vân Chước đặt đồ xuống: "Ma ma, bảo người dùng vải đỏ trùm lại, mang ra ngoài sân, đặt lên trên bàn, lại chuẩn bị chút cống phẩm hương nến, mời con cháu trong nhà..."
Vân Chước ngừng lại.
Phụ thân không ở nhà, trong chốc lát cũng không về được, bảo người đến mời về lại còn phải giải thích thêm một trận, tốn thời gian phí sức.
Khí huyết trên người đại ca ứ đọng nặng, thì thôi.
Sáng nay đại ca và tổ mẫu còn nói muốn dạy bảo nhị ca, phí sức như thế, vậy thì để cho bọn họ tới góp sức làm kẻ có hiếu, cũng là chuyện đương nhiên?
"Mời nhị ca và tiểu đệ tới, chay tịnh ba ngày trong viện của tổ mẫu, sau ba ngày, để bọn họ trông coi tổ mẫu." Vân Chước dứt khoát nói.
Nàng quay về nhà, Khương thị cũng có thể ỷ vào huyết thống mà chèn ép nàng, vậy nhị ca và đệ đệ có phải cũng nên ngoan ngoãn bị từ uy của trưởng bối như lão thái thái áp chế mới đúng?
Như vậy, mới công bằng.
Vân Chước cũng không thấy áy náy khi phiền đến huynh đệ mình, ngược lại thản nhiên vô cùng.
Huệ ma ma có hơi do dự: "Không phải lão nô không muốn truyền lời, chỉ là... Phu nhân đối với hai vị thiếu gia vô cùng quý trọng, bảo bọn họ chay tịnh vì lão thái thái ba ngày, chỉ sợ... khó."
"Ma ma cứ đi truyền lời, nhớ kỹ phải phóng đại bệnh tình của tổ mẫu, ta nghĩ, với tâm tư của bà ta, sẽ đồng ý cho hai huynh đệ kia ủy khuất ba ngày trước." Khoé miệng Vân Chước cong lên mấy phần ý cười nói.
Nếu mẫu thân đã mượn tên tuổi của lão thái thái ở bên ngoài nhận được không ít sự khen ngợi, vậy thì chứng minh bà ta là người quan trọng chữ "Hiếu".
Mà những năm này, Khương thị đã sớm ngóng trông tổ mẫu lên trời.
Hiện tại, nếu như ngày tổ mẫu lên trời sắp đến, Khương thị cũng không cần lo lắng tổ mẫu cướp đoạt con cái với bà ta, lại có thể ở thời điểm này, để cho hai đứa con trai bà ta coi như bảo bối cũng được tiếng tốt, sao bà ta lại không muốn chứ?