Khương thị chịu gật đầu, Huệ ma ma cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai vị thiếu gia kia luôn luôn nghe lời phu nhân, tất nhiên mấy ngày nay sẽ ngoan ngoãn ở lại Tích Vi Đường.

Huệ ma ma đi theo hạ nhân của Khương thị, đi tới viện tử của hai vị thiếu gia để mời người.

Nhìn theo bóng lưng của Huệ ma ma, Khương thị nhịn không được cười ra tiếng.

Đúng lúc này Khương Nguyên đi tới, Khương thị vui vẻ bảo Khương Nguyên ngồi xuống.

“Cô mẫu có chuyện gì vui thế ạ?” Vẻ mặt Khương Nguyên tò mò, hàng mi dài chớp chớp.

Khương thị há miệng, nhưng lại không thể nói xấu lão thái thái được, cố gắng kiềm chế cảm xúc bộc phát của mình rồi đoan trang nói: “Có chuyện vui gì đâu, chỉ là nhìn các con lớn lên nên cảm thấy vui mừng thôi. Đúng rồi A Nguyên, mấy ngày nay sức khỏe lão thái thái không tốt lắm, con nhớ mặc mấy bộ y phục màu sắc thanh nhã một chút.”

Khương Nguyên rất thông minh, vừa nghe lời này liền biết lão thái thái không ổn rồi.

“Bệnh tình của lão thái thái thực sự rất nặng, đã nhiều thái y đến xem như vậy mà cũng không chữa được rồi. Vừa nãy con thấy Huệ ma ma dẫn người đi về phía Việt biểu ca và Yến đệ đệ, vậy là đã…” Giọng nói Khương Nguyên thấp hơn mấy phần, ý tứ rất rõ ràng.

Năm ngoái khi nàng ta cập kê, cô mẫu đã cố ý chọn một trong hai vị biểu ca để làm vị hôn phu của nàng ta.

Nhị biểu ca đối xử ôn hòa với nàng ta hơn, chỉ là thân thể cốt cách không tốt, lại nhiều năm như vậy cũng không kiếm được chút công danh gì. Mặc dù được cô mẫu yêu thương nhưng chỉ là thứ tử, ở trong nhà vẫn phải chịu một chút ấm ức, không thể ổn trọng bằng đại biểu ca.

Cho nên nếu thật sự để cho nàng ta lựa chọn một người thì đương nhiên đại biểu ca là tốt nhất.

Cô mẫu vẫn luôn cảm thấy đại biểu ca không quá nghe lời, quả thật cũng muốn gả nàng ta qua, như thế cũng có thể khiến cho hai mẫu tử được thân cận hơn một chút.

Nhưng mà lão thái thái lại không đồng ý.

Đại biểu ca bây giờ đã hai mươi ba tuổi, nhưng lão thái thái vẫn ngày ngày ngăn cản, không cho hắn thành thân.

Trưởng tử chưa đính hôn nên thứ tử muốn bàn chuyện cưới gả lại càng khó, về điều này, Khương Nguyên cũng cảm thấy lão thái thái thực sự hồ đồ và khó chịu.

“Cũng không phải là Huệ ma ma để bọn hắn đi chăm sóc người bệnh, chỉ là nha đầu Vân Chước kia lắm chuyện, lại còn nghĩ đến chuyện làm pháp sự ở trong viện của lão thái thái!” Khương thị nói, sau khi thấy buồn cười lại có chút mất mặt: “Vừa rồi quản gia cũng tới báo, nha đầu kia không dẫn theo nha hoàn mà đi ra ngoài, thấy dáng vẻ vội vàng không biết là đi làm cái gì! Một tiểu thư khuê các, nào ai không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như nàng chứ? Cũng may hiện tại mới quay về không ai nhận ra, bằng không thì mặt mũi của ta cũng không biết để ở chỗ nào!”

Hôm qua lúc trở về đã dặn dò là phải ngoan ngoãn ngồi ở nhà, không được ra khỏi cửa.

Nhưng lại xem lời bà ta như gió thoảng bên tai!

Khương Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, có chút do dự nói: “Cô mẫu… mấy năm nay biểu tỷ làm gì để mưu sinh? Trước đó không phải nha hoàn Xuân Bình đã nói cái bao to đùng mà biểu tỷ mang theo kia chứa đầy vàng bạc châu báu sao? Mấy thứ này… là từ đâu mà có? Bây giờ nàng vội vàng đi ra ngoài như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sắc mặt Khương thị cũng khẽ thay đổi.

Nha đầu này, quá tà tính.

Ăn mặc thì thấy rách rưới như vậy, nhưng lại mang theo số tài vật không nhỏ. Hôm qua bà tay muốn đến hỏi cho rõ ràng, ai ngờ đại nhi tử đột nhiên đến, làm bà ta tức giận đến mức quên hỏi việc này.

Một cô nương chỉ mới mười mấy tuổi, có thể làm gì mưu sinh mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play