Tống Phượng Chi vừa nói vừa dùng chìa khóa mở cửa căn phòng khóa ở phía tây.
"Khụ khu...
Cửa vừa mở ra, bụi bặm bên trong liền bay lên, Tống Phượng Chi bị sặc đến nỗi ho khù khụ mãi lâu mới dừng.
Diệp Thiển Hâm vội vàng giúp bà nội vỗ lưng, vừa quạt vừa phủi bụi: "Bà ơi, cháu tự tìm được mà, bà cứ về nghỉ ngơi đi ạ."
Tống Phương Chi ho xong dặn cô bật đèn trong phòng lên, vừa không yên tâm vừa dặn dò: "Những thứ của Triêu Tiên thì cháu đừng hòng tìm thấy nhưng hoa cỏ cây cối nhất định là có, giá bên phải bà để hai chum dưa muối, mấy chục cuốn sách cũ còn lại đều ở bên trái, hay là cháu cứ đợi đến sáng rồi tìm, ban đêm hại mắt lắm."
Diệp Thiển Hâm cười, giải thích: "Sáng mai chắc chắn cháu không dậy nổi, dậy rồi lại còn phải đi làm, đây là việc gấp, tìm thấy sớm cũng tốt."
Tống Phượng Chi thở dài: "Tính cố chấp của cháu y hệt ông nội cháu, nếu cha cháu mà giống ông nội cháu ba phần thì gia đình cũng không tan đàn xẻ nghé thế này, nó là đứa vô tích sự, năm xưa học vẽ với ông nội cháu thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, lúc đó cháu còn nhỏ nên không biết..."
"Ôi trời ơi bà ơi! Lúc đó em gái còn chưa ra đời cơ, đừng có lúc nào cũng kể chuyện của Diệp Khánh An với em ấy, em ấy biết được gì chứ, bà cứ lo mà về ngủ đi, nếu bà không yên tâm thì cháu ở cùng em gái là được mà."
Diệp Thư Quốc đang đánh răng không thể nghe nổi nữa, bưng chậu đánh răng đến cưỡng ép dìu Tống Phượng Chi về phòng.
Diệp Thiển Hâm thấy bà nội đã vào nhà, cô mới cầm đèn dầu đến giá sách cẩn thận tìm kiếm.
Những cuốn này đều là sách cũ đã lâu năm lại không được bảo quản cẩn thận vài cuốn trên cùng đã rách nát không thể đọc được nữa, Diệp Thiển Hâm tiếc rẻ nên tạm thời để sang một bên, định lát nữa sẽ mang ra ngoài để xếp lại.
Cứ lật từng cuốn một, đến khi mí mắt Diệp Thiển Hâm bắt đầu nặng trĩu thì một cuốn họa báo tên là "Đan hạc” vừa vặn rơi xuống dưới giá sách.
Họa báo thời trước không phải in màu, sau khi lật ra cũng không có màu sắc gì nhưng khó nhất là ở bên trong có phần giới thiệu rất chi tiết ve hình thái, sinh hoạt của sếu đầu đỏ, thậm chí còn có cả một đoạn chú thích do ông nội viết -
Sếu đầu đỏ: Dùng bút trúc lam chấm màu nâu điểm mắt, dùng nét giữa vẽ tinh tế hình dạng đôi cánh, cổ là quan trọng nhất, dùng phương pháp chấm phá để vẽ ra tư thế tao nhã cao quý của chúng. Hạc có hình thái tao nhã, thần thái phiêu diêu, khi vẽ nên kết hợp tâm trạng với chúng, cảm nhận được phong thái của chúng thì mới có thể đạt đến sự sinh động về mặt nghệ thuật, có thể xem điệu múa dân tộc Triều Tiên để lĩnh hội được mối liên hệ giữa sếu và văn hóa dân tộc, từ đó đưa tâm vào trong tác phẩm.
"Là nó rồi."
Diệp Thiển Hâm thì thâm, cẩn thận dùng khăn tay lau sạch bề mặt, bọc lại. Trước khi đi còn không quên ôm theo mấy cuốn sách mới lấy ra vừa nấy.
"Tìm thấy rồi sao?"
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Thiển Hâm đã thấy Diệp Thư Quốc vẫn đang ngồi xổm đánh răng.
"Tìm thấy rồi, anh cả, anh định đánh răng đến tận sáng mai à?"
Diệp Thư Quốc súc miệng ục ục: "Còn không phải vì bà nội không yên tâm em nên bảo anh đợi em."
"Bà nội... bà..." Diệp Thiển Hâm khựng lại, nhíu mày: "Bệnh viêm phổi mãn tính của bà nội gân đây có nghiêm trọng hơn không? Hôm nay thấy bà ho nhiều như vậy, còn lừa em là mấy hôm trước cảm chưa khỏi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT