"Alo, xin hỏi có phải thôn Hướng Dương không ạ? Tôi là Diệp Thiển Hâm, muốn hỏi thăm tình hình những đồng chí xuống hâm mỏ ở sau núi."

Diệp Thiển Hâm gọi điện đến, bên kia im lặng nửa giây, sau đó mới có tiếng người ồn ào, một lúc sau mới có người nghe điện.

"Diệp thanh niên trí thức đó à, tôi là thím Ngưu đây, lúc đó chồng tôi cũng ở bên dưới, cô còn nhớ tôi không?”

"Nhớ chứ, thím Ngưu, chú Ngưu thế nào rồi ạ?"

Diệp Thiển Hâm vừa dứt lời, lại có một người khác giành lấy điện thoại: "Tôi là Lưu Toàn An, đồng chí Diệp, cô đã giúp mọi người một việc lớn rồi, không những cứu mạng mọi người mà còn cứu mạng tôi nữa, nếu không cuộc đời này của tôi coi như xong.

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Kỹ sư Lưu, anh khách sáo quá rồi, rốt cuộc là thế nào, mọi người vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn vẫn ổn, hôm nay đã phá nổ thành công một nửa, mọi người đều ổn cả, hôm qua sau khi cô đi hai tiếng, đường ống rỗng đã thông, sau khi thông mới phát hiện tình hình bên dưới tệ hơn nhiều so với chúng ta dự đoán, ban đầu tưởng không khí đủ dùng một ngày, ai ngờ bên trong cũng sạt lở một phạm vi nhỏ, oxy căn bản là không đủ dùng!"

Nghe xong lời này, Diệp Thiển Hâm mới hiểu tại sao kiếp trước có rất nhiều người mắc bệnh phổi, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thiển Hâm: "Tôi chỉ lo lắng cho mọi người nên hỏi thăm một chút, mọi người không sao là được."

Giọng điệu của Lưu Toàn An không biết từ lúc nào đã có chút nghẹn ngào: "Đứa trẻ ngoan, may mà có cô, nếu không mà kéo dài đến ngày mai thì..."

Diệp Thiển Hâm nhớ lại thảm trạng trông thấy trên báo kiếp trước, trong lòng cũng nhói lên nhưng vẫn an ủi: "Đã qua rồi, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, sau này mọi người đều là người có phúc."

"Đúng đúng." Lưu Toàn An hít một hơi, phụ họa: "Nhưng đều là nhờ phúc của cô cả, chúng tôi đã báo cáo tường tận sự việc này lên trên rồi, đồng chí Diệp, mọi người đều đang chờ cảm ơn cô, gửi đồ cho cô đấy, đúng rồi, suýt nữa thì quên không nói với cô, hóa ra không chỉ có Nghiêm Vệ Đông có vấn đề, hôm đó tiểu đoàn trưởng Mạnh đi về kể với tôi xong, tôi lập tức đến nhà trưởng thôn Vương."

Diệp Thiển Hâm cũng phản ứng lại, bình thường cuộc điện thoại này đều do trưởng thôn Vương ở thôn đón: "Cơ quan công an nói thế nào?"

Lưu Toàn An: "Đã xác nhận Nghiêm Vệ Đông có tội danh giết người hàng loạt, nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng không nhận, nói không biết sao bản đồ kỹ thuật lại ở trong nhà hắn ta, nhưng không sao, bên Uông Tiểu Phượng đã thừa nhận là cô ta đã đánh cắp rồi đưa cho Nghiêm Vệ Đông, đợi điều tra xong hai người họ sẽ đều bị kết án.

"Đáng đời hắn, tự chuốc lấy họa."

"Đồ khốn, lúc đó tôi nên cho hắn một trận."

Bên kia điện thoại liên tục vang lên tiếng trách mắng, Diệp Thiển Hâm không lên tiếng nhưng trong lòng lại cảm thấy câu nào cũng mắng hay.

Lấy mạng người khác để đạt được thành công trong sự nghiệp của mình, vốn dĩ là một tên cặn bã.

Sau khi về nhà, Diệp Thiển Hâm chỉ kể chuyện của Nghiêm Vệ Đông cho Diệp Thư Quốc, còn bà nội thì sợ bà lo lắng nên chỉ kể tình hình công việc.

Ăn cơm xong, Diệp Thiển Hâm đi theo bà nội đến thư phòng của ông nội.

"Ông nội cháu thích đọc sách, hồi đó những thứ nộp lên có đến hơn một nửa là sách nhưng may mà đều là sách khoa học phổ cập, người ta không coi trọng, thấy không có tác dụng nên để lại ở nhà một nửa nhưng sau nhiều năm như vậy, ước tính bị sâu mọt gặm không ít, cháu xem có loại nào dùng được thì cứ lấy ra, để ở đây sớm muộn gì cũng hỏng cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play