Diệp Thư Quốc do dự một lát, thở dài: "Thôi được rồi, em đã nhìn ra, anh cũng không giấu em nữa, thật ra là tháng trước tên khốn kiếp Diệp Khánh An đó đến tìm bà nội xin tiên, bà nội tức quá ngất xỉu luôn, sau khi tỉnh dậy tuy đã đi khám nhưng tim phổi bị ảnh hưởng nên viêm phổi càng nặng."
"Em biết ngay là lan trước cảm cúm cũng là lừa em mà." Diệp Thiển Hâm có vẻ mặt khó coi: "Anh cả, em nói nghiêm túc với anh một chuyện, anh nhất định phải đồng ý."
Diệp Thư Quốc hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy trên khuôn mặt của đứa em gái: "Em nói đi, chỉ cần không trái với nguyên tắc, anh nhất định đồng ý."
Diệp Thiển Hâm hít một hơi thật sâu: "Anh cả, anh phải biết rằng em đã trưởng thành rồi, không chỉ là đứa em gái cần mọi người che chở dưới đôi cánh, em đã đến tuổi có thể giúp giải quyết vấn đề, vì vậy, em hy vọng sau này nhà có chuyện gì, đặc biệt là chuyện của bà nội thì đừng giấu em nữa."
Thực ra trong lòng Diệp Thiển Hâm vô cùng hiểu rằng mọi người đều là vì muốn tốt cho mình nhưng nếu muốn tránh kết cục bi thảm trong tương lai của gia đình thì mình phải biết rõ mọi chuyện trong nhà, đặc biệt là bà nội.
Từ trước đến giờ cô vẫn cho rằng lần này bà nội bị tái phát bệnh là do mình không về thành phố, đến nông thôn thăm mình rồi bị mưa làm cho ướt người mới dẫn đến nhưng giờ mới biết hóa ra còn có cả nguyên nhân bị Diệp Khánh An làm tức giận.
Nghĩ kỹ lại, hình như lần trước bà nội ngã bệnh cũng trùng hợp là vào những ngày tiền bôi thường được giải ngân.
"Em đã lớn anh rất an ủi." Diệp Thư Quốc im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: "Được, sau này tình hình trong nhà anh nhất định sẽ không giấu em nữa nhưng chuyện Diệp Khánh An anh biết em vẫn luôn bài xích..."
Hồi Diệp Thiển Hâm còn rất nhỏ, thấy con nhà người khác có cha nên đã nhịn không được lén chạy ra ngoài gặp Diệp Khánh An một lần, lúc đó cô và Diệp Xuân Yến học cùng một trường tiểu học, ở ngay cổng trường Diệp Khánh An đã đẩy Diệp Thiển Hâm ra một bên, thái độ lạnh nhạt bảo cô đừng đến tìm mình nữa.
Sau chuyện này, Diệp Thiển Hâm không bao giờ nhắc đến cha nữa, lớn lên thậm chí còn không muốn nhắc đến tên Diệp Khánh An.
"Không sao." Diệp Thiển Hâm cũng nhớ lại chuyện hồi nhỏ đó nhưng giọng điệu rất bình thản: "Bây giờ với em, ông ta chỉ là một vấn đề cần xử lý thôi, anh cả, em đi nghỉ trước đây."
Trải qua sinh ly tử biệt, bây giờ trong lòng Diệp Thiển Hâm chỉ có thể chứa đựng những người mình quan tâm, Diệp Khánh An đúng là cha ruột vê mặt sinh học của mình nhưng thế thì sao chứ, ông ta đã làm tổn thương bà nội, làm tổn thương chính mình, mình cứ luôn trốn tránh thì chẳng thà phản kích.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiển Hâm rửa mặt xong, vừa ngáp vừa bước ra cửa thì thấy anh cả đang đợi mình.
"Hôm qua không ngủ ngon hả?" Diệp Thư Quốc đưa cho Diệp Thiển Hâm hai cái bánh trôi nhân đường cùng một cốc sữa đậu nành: "Sắp tám giờ rồi, trên đường vừa đi vừa ăn đi, không thì muộn mất."
Diệp Thiển Hâm treo chiếc cặp màu xanh của mình lên xe đạp của Diệp Thư Quốc, nhận lấy bánh trôi rôi ngồi ở yên sau: "Tối qua lật sách một lát, ngủ muộn hơn bình thường một chút, không phải chỉ đưa em một ngày thôi sao, anh đừng đợi em tự đi làm nhé."
"Hôm nay tan làm em tự về đi, giờ anh có chút chuyện muốn nói với em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT