"An Tiểu Hi.” Có người gọi cô từ phía sau.
Cô dừng bước, một chiếc xe mô tô cực ngầu đỗ ngay bên cạnh.
Chủ nhân của chiếc xe là một chàng trai mặc áo khoác da, quần đen phối cùng đôi bốt Martin.
Đầu anh ta cắt ngắn, da ngăm đen.
Cô nhận ra người này—Khương Vân Thăng, thanh mai trúc mã từ nhỏ của nguyên chủ, và cũng là một tên ngổ ngáo khét tiếng trong trường.
“Lên xe, anh đèo.” Khương Vân Thăng vỗ vào yên xe, giọng điệu cà lơ phất phơ nói.
An Tiểu Hi vốn đã chẳng muốn đi bộ, nghe được lời mời này cô không chút do dự gật đầu đồng ý ngay.
Khương Vân Thăng đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm rồi vèo một cái chở cô tới thẳng trường.
Khi đến cổng trường, An Tiểu Hi bước xuống xe, còn Khương Vân Thăng đi đỗ xe.
Gió thổi suốt chặng đường khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy trên xe anh ta treo một túi bánh bao, cô chợt thấy đói bụng, khẽ lên tiếng: “Đói quá...”
Khương Vân Thăng lấy túi bánh xuống, sau khi xác định túi nào là của mình thì đưa một túi cho cô: “Này, ăn cái này đi.”
An Tiểu Hi đưa tay ra nhận, lấy ra một cái bánh bao và bắt đầu ăn.
Trong lúc đang ăn, cô tò mò nhìn túi bánh còn lại, nhịn không được hỏi: “Còn cái này thì sao, anh ăn à?”
Khương Vân Thăng cười gian: “Tất nhiên không phải cho anh rồi.
Cái này là anh đặc biệt chuẩn bị cho Bùi Linh đó.”
An Tiểu Hi nhận thấy có điều bất thường: “Từ khi nào anh lại đối tốt với cậu ấy như vậy?”
Cô nhớ rõ, Khương Vân Thăng trước đây không ít lần cùng cô bắt nạt Bùi Linh mà.
“Hừ! Chỉ dựa vào Bùi Linh mà cũng muốn anh đối xử tốt như vậy? Anh ta xứng sao?” Giang Vân Thăng hừ lạnh đầy kiêu ngạo.
“Đây là món bánh bao mà anh đã đặc biệt cố ý chuẩn bị cho anh ta đấy.” Khương Vân Thăng nói với vẻ bí ẩn:
“Chút nữa anh sẽ đến lớp em, tìm cơ hội lấy trộm cặp sách của anh ta, sau đó ép đứa nhóc khó chịu đó ăn cái bánh này.
Chỉ cần cắn một miếng thôi, đảm bảo anh ta sẽ nhớ mãi không quên! Ha Ha Ha”
“Đưa tôi xem thử.” An Tiểu Hi cau mày cảnh giác.
Cô giật lấy túi bánh từ tay Khương Vân Thăng, mở ra xem.
Bên ngoài thì không khác gì bánh bao bình thường, nhưng khi cô bẻ đôi một cái ra, nhìn thấy nhân bên trong, cô sững sờ.
Bên trong bánh bao là… gián!
An Tiểu Hi trợn tròn mắt nhìn Khương Vân Thăng.
Anh ta còn tỏ ra tự hào, vẻ mặt trông mong đang chờ cô khen ngợi: “Sao? Cách này của anh có hiệu quả đúng không?”
Cô muốn mắng cho anh ta một trận: **Đầu óc anh có vấn đề đấy à!!!**
An Tiểu Hi cố kiềm chế cơn giận, cô lên tiếng tra hỏi: “Anh đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi?”
“Nhóc đó thông minh lắm, nếu không lấy được đồ quan trọng của anh ta thì chẳng làm gì được đâu! Vậy nên anh mới nói, chút nữa sẽ vào lớp em đó.
Chỉ cần lấy được cặp của Bùi Linh là mọi chuyện đều ổn.” Khương Vân Thăng vẫn còn hứng thú bàn bạc kế hoạch hại người với cô.
An Tiểu Hi cạn lời, cô chỉ có thể lẳng lặng đem toàn bộ những chiếc bánh bao có gián trong túi, lấy ra và ném thẳng xuống đất.
Sau đó cô hung hăng giẫm nát chúng dưới chân.
An Tiểu Hi nhìn chằm chằm Khương Vân Thăng, cô bất ngờ đưa tay túm lấy cổ áo của anh ta.
Nhưng khổ nỗi, anh ta quá cao, cô phải chới với một hồi nhưng vẫn không với tới, nhìn chẳng có chút khí thế nào.
"Anh cúi xuống chút đi." An Tiểu Hi ra lệnh.
Khương Vân Thăng ngoan ngoãn cúi người xuống, mặt đối mặt với cô: “Có chuyện gì thế?”
An Tiểu Hi hậm hực túm chặt cổ áo của anh: “Tôi cảnh cáo anh, từ nay về sau không được bắt nạt Bùi Linh nữa!”
Giang Vân Thăng ngơ ngác hỏi: “Không phải trước đây em nói ghét cậu ta, còn bảo anh cứ mạnh tay với Bùi Linh sao?”
"Tôi hối hận rồi, được chưa?!" An Tiểu Hi buông tay khỏi áo anh: “Dù sao thì từ bây giờ anh không được nhằm vào cậu ấy nữa!”
Nói xong cô liền bỏ đi.
Khương Vân Thăng bực bội nhai bánh bao, trong lòng không phục.
Từ trước tới giờ, anh vốn đã ghét Bùi Linh, cái tên này không có gì ngoài vẻ đẹp trai, suốt ngày khoe khoang điểm cao, luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc nào cũng như một bức tượng đá.
Không đối phó với Bùi Linh, trong lòng anh cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy!
An Tiểu Hi tức tối bước vào lớp học.
May mà cô phát hiện kịp thời, nếu để Khương Vân Thăng thành công hãm hại, không chỉ Bùi Linh mà ngay cả cô cũng sẽ bị kéo vào rắc rối mất thôi.
Bùi Linh đã đến lớp từ sớm, anh đang chăm chú đọc sách.
Anh mặc bộ đồng phục mùa thu màu xanh trắng của trường, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng khi anh mặc lên lại toát ra vẻ cao quý.
Đó chính là khí chất mà người ta thường nói đến.
Là hào quang nhân vật chính, đi đến đâu cũng là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Nhìn Bùi Lăng đang tập trung học, An Tiểu Hi bỗng do dự không biết có nên về chỗ ngồi không.
Nếu về, chắc chắn cô sẽ làm phiền đến anh.
Thôi vậy, cô đợi ngoài hành lang đến khi vào lớp rồi hẵng vào cũng được.
Nhưng vừa lúc cô quyết định như vậy, Bùi Linh lại ngẩng đầu nhìn cô.
An Tiểu Hi lập tức nở một nụ cười công nghiệp: “Hehe, chào anh, sáng nay ăn gì chưa?”
"Chưa ăn." Bùi Linh đáp.
Hả? Cô chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi chơi thôi mà! Ai ngờ anh trả lời thật.
"Vậy...vậy anh muốn ăn gì? Em sẽ đi mua cho." An Tiểu Hi thử thăm dò hỏi.
"Há cảo hấp." Bùi Linh thành thật trả lời.
Cô thật sự trở thành người hầu rồi.
"Được, anh chờ chút nhé." An Tiểu Hi nói xong liền rời đi.
Cô nhanh chóng chạy đến căn tin mua hai phần há cảo hấp, hai cốc sữa đậu nành, và hai quả trứng.
Xong xuôi, cô hài lòng quay về lớp, mình cũng chưa ăn gì đây này.
Khi trở lại, chỉ còn 20 phút nữa là vào học.
Cô đặt há cảo lên bàn Bùi Linh, mở hộp cho anh.
Cẩn thận bóc đũa ra, tận tình cắm ống hút vào sữa đậu nành, rồi bắt đầu bóc trứng cho anh.
Bùi Linh không khách sáo, ăn uống một cách từ tốn.
Thỉnh thoảng, anh còn uống một ngụm sữa đậu nành.
An Tiểu Hi cẩn thận bóc trứng qua lớp túi, đặt trứng đã bóc vỏ vào hộp há cảo của Bùi Linh.
Sau đó, cô mới bắt đầu xử lý bữa sáng của mình.
Khương Vân Thăng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, anh ta thò tay vào hộp của An Tiểu Hi lấy một cái há cảo nhét vào miệng.
"Anh làm gì thế? Sao lại lấy há cảo của tôi!" An Tiểu Hi tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Khương Vân Thăng thản nhiên: “Anh còn chưa ăn no, ăn của em một cái thì có làm sao?”
Ánh mắt anh ta nhìn Bùi Linh cực kỳ lạnh lẽo.
Bùi Linh không quan tâm đến anh ta, anh từ tốn ăn tiếp bữa sáng.
Ăn xong, anh chậm rãi dọn dẹp rác trên bàn rồi tiếp tục đọc sách.
Trực tiếp xem Khương Vân Thăng như không khí, không cho anh ta cảm giác tồn tại.
"Mọt sách." Khương Vân Thăng lẩm bẩm.
"Ít nhất cũng còn hơn anh." An Tiểu Hi bực bội đáp lại: “Đã học không giỏi lại còn ghen tị với người khác.”
"Em..." Khương Vân Thăng bị cô chọc tức đến mức á khẩu, anh lại thò tay vào lấy thêm một cái há cảo của cô.
"Anh!" An Tiểu Hi giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến Bùi Linh, nên cô đưa cả hộp há cảo cho anh ta:
“Lấy hết đi, đừng để tôi thấy anh nữa!”
Khương Vân Thăng nhận lấy há cảo, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi..