Nhớ lại tối nay có tiết tự học, cô hoảng sợ tột độ.

“Ưm… Hi Hi, cậu dậy rồi.” Đổng Hân mở mắt, đôi mắt lim dim buồn ngủ nhìn cô.

“Ừ, mình dậy rồi.” An Tiểu Hi gật đầu qua loa: “Giờ này Bùi Linh đang làm gì nhỉ?” cô hỏi.

“Chắc là đang làm thêm ở nhà hàng.” Đổng Hân đáp.

An Tiểu Hi xoa cằm suy nghĩ, Bùi Linh đang đi làm thêm tại nhà hàng lớn nhất của bọn họ để chơi piano kiếm tiền.

Cô cần nghĩ cách giúp đỡ anh.

Cô nhanh chóng bước xuống giường, gọi Đường Thi Thi dậy.

“Đi thôi, đi thôi, chị đây sẽ đưa hai đứa đi ăn.”

Ba người cùng đến trước cửa nhà hàng.

Chưa kịp vào trong, họ đã nghe thấy tiếng đàn piano êm dịu vang lên.

Được nghe nam chính của thế giới này chơi đàn, coi như cuộc đời không còn gì hối tiếc.

An Tiểu Hi kéo Đường Thi Thi và Đổng Hân bước vào trong.

Bùi Linh trong bộ vest lịch lãm ngồi trên sân khấu biểu diễn.

Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên các phím đàn đen trắng, tạo nên những giai điệu êm tai.

Chỉ cần anh ngồi đó thôi, cũng đủ để tỏa sáng rực rỡ rồi.

An Tiểu Hi kìm không được mà tấm tắc: không hổ là nam chính!

Cả ba tìm một góc khuất để ngồi, sau đó gọi một đống món ăn.

Sau khi ăn uống no nê, An Tiểu Hi cố ý tìm gặp quản lý, đưa cho ông ta năm trăm tệ, dặn dò phải trao số tiền đó cho Bùi Linh dưới danh nghĩa tiền thưởng, không được tiết lộ rằng cô là người đưa.

Cô nấp ở góc tối, thấy Bùi Linh nhận tiền xong mới yên tâm rời đi.

Hôm nay là Chủ Nhật, buổi tối có tiết tự học.

An Tiểu Hi ngồi ở chỗ của mình, đau đầu nhìn chỗ trống bên cạnh - vị trí của Bùi Linh.

Ban đầu, nguyên chủ đã dùng đủ mọi cách để thuyết phục thầy chủ nhiệm - người cậu của cô, Dư Huy, chuyển cô sang ngồi cùng bàn với Bùi Linh.

Thầy Dư xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc, giúp cô đổi chỗ ngồi đã mắt nhắm mắt mở nhân nhượng rồi, nếu bây giờ cô dám đề xuất đổi chỗ, chắc chắn sẽ bị phạt đến chết.

Cách duy nhất cô nghĩ ra là đợi đến kỳ thi tháng để được sắp xếp lại chỗ ngồi.

Nhưng còn đến hai mươi lăm ngày nữa mới đến kỳ thi tháng.

Vậy có nghĩa là cô phải sống chung với "sói" trong hai mươi lăm ngày nữa.

Nghĩ đến cảnh tượng trước khi c.h.ế.t của mình, da gà cô dựng đứng hết cả lên.

Phía sau bỗng vang lên tiếng động.

An Tiểu Hi giật mình, ngồi thẳng lưng, không dám nhúc nhích.

Một lát sau, có người ngồi xuống bên cạnh.

Là Bùi Linh!

Vừa ngồi xuống, An Tiểu Hi đã lặng lẽ kéo ghế vào sát tường, chọn chỗ xa anh nhất có thể.

Bùi Linh liếc nhìn cô, lấy sách vở từ trong cặp ra.

Trước đây, vì An Tiểu Hi thường xuyên lấy sách vở của anh để đe dọa, nên bây giờ anh mang theo tất cả sách bên mình.

“An Tiểu Hi.” Anh gọi một tiếng.

“Gọi tôi là Tiểu An cũng được, hehe.” An Tiểu Hi cười khúc khích, cúi đầu khom lưng, không dám làm phật ý anh.

“Bút.”

“Có ngay! Đợi chút.”

An Tiểu Hi vội mở hộp bút ra.

Là một học sinh kém điển hình, cô có rất nhiều hình dáng đủ loại bút trong hộp.

Phần lớn là bút có hình dáng dễ thương, tất cả đều là bút mới, chưa dùng lần nào.

Cô lấy hết các loại bút ra đặt lên bàn của Bùi Linh: “Bút đây! Anh chọn thoải mái!”

Bùi Linh cau mày nhìn những cây bút trên bàn, đây rõ ràng là loại bút chỉ có con gái mới thích.

An Tiểu Hi cũng nhận ra vấn đề này, đống bút đó làm sao xứng với hình tượng cao lớn, oai phong của nam chính Bùi Linh được!

“Anh đợi chút!”

An Tiểu Hi loay hoay mãi mới tìm được một cây bút bi đen trong ba lô, cô cung kính dâng hai tay đưa cho Bùi Linh: “Xin mời.”

Bùi Linh nhận lấy cây bút, sau đó liếc mắt ra hiệu cho cô nhìn lên bàn.

Hiểu ý, An Tiểu Hi ngay lập tức thu dọn đống bút dễ thương kia về hộp bút.

Tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, Bùi Linh yên lặng viết bài.

An Tiểu Hi không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi, cô vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp thành những hình thù kì lạ.

Mấy lần cô định mở lời nói chuyện với Bùi Linh nhưng đã kìm lại được.

“Muốn gì thì nói.” Bùi Linh vừa viết bài tập, mắt không thèm nhìn cô lấy một cái.

Nếu giọng nói của anh không phải quá êm tai, dễ khiến người ta chú ý, An Tiểu Hi đã tưởng mình nghe nhầm.

Được "bật đèn xanh", An Tiểu Hi lặng lẽ tiến lại gần anh, thủ thỉ: “Tôi định nói là, đợi kỳ thi tháng này xong, tôi sẽ nhờ thầy chủ nhiệm đổi chỗ cho tôi, để khỏi làm phiền anh nữa.”

Cuối cùng, Bùi Linh cũng dành cho cô một ánh nhìn: “Hy vọng An tiểu thư nói được làm được.”

An Tiểu Hi gật đầu dứt khoát: “Tôi nhất định sẽ làm được!”

Tan học về đến nhà, An Tiểu Hi đứng trước cánh cổng biệt thự xa hoa, không khỏi choáng váng.

Cô không thể tin vào mắt mình—đây thực sự là nhà của cô sao?

Hệ thống không lừa cô! Cô thật sự là một cô tiểu thư nhà giàu! Là phú nhị đại hàng thật giá thật!!!

Bước vào biệt thự, An Tiểu Hi hoàn toàn bị mê hoặc bởi nội thất xa xỉ, trái tim nhỏ bé từng bị Bùi Linh dọa sợ giờ đây mới được chút an ủi.

Trong phòng khách, bố mẹ cô đang tình tứ ôm nhau xem TV.

Thấy cô về, họ vui vẻ chào đón.

An Tiểu Hi bị "nhồi" cả miệng cẩu lương, chỉ biết cười đáp lại rồi lặng lẽ lên phòng.

Phòng của cô đích thực là phong cách công chúa, đập vào mắt là một màu hống phấn, ngay cả giường cũng phủ một màu hồng nữ tính.

Sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ, An Tiểu Hi nằm trên giường, mọi thứ đều chân thật đến mức khó tin.

Cô lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn, thấy có một cuộc trò chuyện được ghim.

Lòng tò mò trỗi dậy, cô nhanh tay ấn vào xem.

Người gửi tin nhắn được lưu là “Chồng yêu”, còn được thiết lập thông báo đặc biệt.

Lẽ nào…

Cô không dám nghĩ xa hơn, bèn mở khung trò chuyện ra nhìn thử.

Trời ơi! Những dòng tin nhắn trước mắt đủ để cô sốc đến tận đời sau!

Các cuộc trò chuyện của nguyên chủ với Bùi Linh thật cay nghiệt, đến mức từ "chua ngoa" còn là nhẹ nhàng để mô tả.

Nguyên chủ luôn dùng những nơi Bùi Linh làm việc cùng sách vở học tập của anh để đe dọa, ép anh phải trả lời tin nhắn của mình.

Trong lịch sử trò chuyện, Bùi Linh chỉ trả lời khi bị ép đến đường cùng, mỗi lần cũng chỉ đáp lại một câu ngắn ngủi, cộc lốc.

An Tiểu Hi nhìn chằm chằm vào đoạn chat, trong đầu ngay đến việc chốn cất, an táng mình ở đâu cô cũng đã nghĩ xong!

Nguyên chủ hành xử như thế này chả khác gì tự đào hố chôn mình.

Càng đọc những tin nhắn trước đó, An Tiểu Hi càng thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Không còn chỗ nào để chôn nữa rồi, trường hợp này chắc phải đem cô ra biển thả cho cá mập thôi.

An Tiểu Hi không dám đọc tiếp, nhanh chóng đổi biệt hiệu của Bùi Linh trong danh bạ thành “Đại lão siêu ngầu”, nhưng vẫn để chế độ ghim lên đầu.

Cô nằm trên giường, tự động viên bản thân: “Tiểu An à, phải cố lên nhé!”

Sáng hôm sau.

An Tiểu Hi khó nhọc lết ra khỏi giường.

Tại sao đã là con nhà giàu mà vẫn không thoát khỏi số phận phải dậy sớm?

Cô thề, qua được năm lớp 12 này, nếu còn phải dậy sớm, cô thà làm chó!

Mệt mỏi lê bước trên đường, vẻ mặt của An Tiểu Hi lúc này tràn đầy oán hận, oán khí bốc lên ngùn ngụt, không khác gì ác quỷ..

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play