An Tiểu Hi xin lỗi nhìn Bùi Linh: “Anh đừng để ý, anh ta từ nhỏ đã không được bình thường, người ta hay gọi là não tàn.”
Bùi Linh không nói gì, chỉ liếc cô một cái rồi tiếp tục đọc sách.
An Tiểu Hi ngượng ngùng gãi đầu, không biết rõ tâm trạng của anh giờ như thế nào để vuốt m.ô.n.g ngựa.
Há cảo đã bị lấy mất, cô đành phải ăn trứng và sữa đậu nành lót bụng.
Đến trưa, bụng cô đã đói meo.
Khi chuông nghỉ giải lao vang lên, cô như được tiếp thêm sức sống, ngay lập tức tiến lại gần Bùi Linh: “Anh muốn ăn món gì? Em đi mua cho.”
Bùi Linh suy nghĩ một lúc, nói: “Trứng cà chua xào, thịt kho, rau xanh.”
"OK, không thành vấn đề.
Anh ở đây chờ nhé."
An Tiểu Hi nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài, không dám lãng phí một giây nào.
Chỉ cần chậm một giây thôi đã là thiếu tôn trọng đối với một người yêu thích ăn uống như cô rồi.
——
An Tiểu Hi phấn khởi cầm hai phần cơm chạy về lớp học.
Vừa lên tới tầng của lớp học, đập vào mắt cô là cảnh tượng khiến chân cô mềm nhũn, suýt chút ngất xỉu tại chỗ.
Khương Vân Thăng dùng cả một ống mực đỏ, mạnh tay b.ắ.n vào người Bùi Linh khi anh vừa bước ra khỏi lớp.
Đồng phục của anh bị lem mực, chia thành hai nửa, cả khuôn mặt anh cũng không may mắn tránh khỏi.
Nhìn vệt mực đỏ trên má phải của Bùi Linh, An Tiểu Hi bỗng nhớ lại cảnh m.á.u b.ắ.n lên mặt anh lúc cô bị Bùi Linh cắt cổ.
Cô hoảng sợ đến mức suýt làm rơi cả cơm trưa.
"Ôi trời, thật ngại quá! Bùi Linh à, bút máy của tôi không ra mực, nên tôi thử xem có mực không.
Ai ngờ cậu lại xuất hiện bất ngờ thế này.
Vậy là không may rồi.
Lần sau đi đứng cẩn thận hơn nhé, hiểu chưa?"
Giọng điệu Khương Vân Thăng cực kỳ ngạo mạn, rõ ràng là cố ý.
Bùi Linh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt anh quá mức u ám, khiến Khương Vân Thăng cảm thấy sợ hãi.
"Khương Vân Thăng! Anh làm cái quái gì vậy!" An Tiểu Hi hét lớn.
Cô đặt cơm xuống bàn, vội vàng chạy đến chỗ Bùi Linh xem tình hình của anh.
Nhìn thấy mực dính đầy người và làm lấm lem khuôn mặt anh, An Tiểu Hi tức giận quay đầu lại.
Cô đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Khương Vân Thăng một đấm.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Khương Vân Thăng chơi bóng rổ hàng ngày, cơ thể rất rắn chắc.
Cú đ.ấ.m của cô chẳng khác nào trứng chọi với đá, cú đ.ấ.m không khiến anh đau chút nào, thậm chí người anh còn không nhúc nhích nổi một bước.
"Anh không cố ý." Khương Vân Thăng vẫn không chịu nhận tội.
“Tốt! Tôi cũng không cố ý!”
An Tiểu Hi túm lấy tay anh, cắn một cái thật mạnh.
"Xì—An Tiểu Hi, em là chó à?" Khương Vân Thăng tuy thấy đau nhưng vẫn không đành lòng đẩy cô ra.
“Đúng! Tôi là chó điên đấy! Lần sau anh còn bắt nạt Bùi Linh nữa, tôi sẽ cắn c.h.ế.t anh!”
An Tiểu Hi giọng đầy đe dọa, như một con mèo con xù lông, đang quơ móng vuốt về phía Khương Vân Thăng.
Dù có khí thế, nhưng chẳng hề có chút uy h.i.ế.p nào.
Bùi Linh quay người bước vào lớp, An Tiểu Hi lập tức chạy theo sau.
Cô lấy từ ngăn bàn ra một chiếc gương và vài khăn giấy ướt.
Bàn tay run rẩy, đưa khưn ướt tới trước mặt Bùi Linh: “Lau một chút?”
Bùi Linh nhìn cô, liếc thấy Khương Vân Thăng vẫn đang đứng ngoài cửa, anh cười nhạt: “Lau cho tôi.”
“Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ lau thật sạch!”
An Tiểu Hi vội vã ra sức, trong lòng thầm cầu nguyện đừng để dính bẩn lên người mình.
Bùi Linh khiêu khích nhìn Khương Vân Thăng, còn cố tình đưa mặt lại gần.
Khương Vân Thăng tức điên: “An Tiểu Hi, cậu ta không có tay sao? Sao em lại lau giúp anh ta?”
An Tiểu Hi quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt bất mãn.
Cô đang giúp Bùi Linh à? Cô đang giúp anh ta đấy!
Sau khi Bùi Linh trở về gia tộc, người đàn ông này sẽ lập tức đến đây báo thù những kẻ đã bắt nạt mình!
Dù không gây nguy hiểm đến tính mạng của Khương Vân Thăng, nhưng kết cục của anh ta còn thê thảm hơn cả cái chết!
Cô đang giúp anh ta tích đức đấy! Anh chàng đần độn này còn không biết cảm kích cô thì thôi đi, còn ở đây hét to hét nhỏ trách mắng cô là sao?
"Khương Vân Thăng, anh cách xa tôi một chút, hôm nay tôi không muốn thấy mặt anh!" An Tiểu Hi vẫy tay xua đuổi anh ta.
"Anh không đi." Khương Vân Thăng khoanh tay ôm ngực, trông như một tên vô lại.
“Vậy tôi sẽ mách mẹ nuôi là anh bắt nạt tôi, để bà phạt anh!”
An Tiểu Hi dùng chiêu bài cuối cùng, Khương Vân Thăng sợ nhất là mẹ mình.
Quả nhiên, nghe cô nói vậy, dù trong lòng không cam tâm nhưng cuối cùng anh ta cũng phải rời đi,
An Tiểu Hi quay lại, cười giả lả: "Anh đừng để ý đến anh ta làm gì, đầu óc anh ta ấy à." Cô chỉ vào đầu mình rồi lắc lắc tay.
Nhìn thấy bộ dạng của Khương Vân Thăng, Bùi Linh cảm thấy hả hê vô cùng.
An Tiểu Hi nhẹ nhàng cẩn thận lau sạch mực trên người Bùi Linh.
Trên cổ anh cũng có mực, An Tiểu Hi đưa tay nhẹ nhàng lau.
Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở của Bùi Linh phả thẳng vào mặt cô.
Ngứa ngứa,
Nhưng cô không dám gãi.
Da của Bùi Linh rất trắng, trắng đến mức khiến các cô gái đều phải ghen tị.
Nếu cắn một cái, chắc chắn sẽ dễ dàng để lại dấu vết.
Thật muốn thử quá đi…
An Tiểu Hi giật mình.
Phi phi phi! Tự phỉ nhổ bản thân mấy cái liên tiếp! Đây là cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy chứ!
Cô thầm niệm trong lòng: sắc tức là không, không tức là sắc.
Sắc là da trắng, không là muốn cắn một cái…
A a a, cô sắp phát điên rồi!!!
“Lau, lau sạch rồi.”
An Tiểu Hi cầm gương để trước mặt Bùi Linh cho anh kiểm tra.
Bùi Linh liếc qua một cái: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
An Tiểu Hi gật đầu, giúp anh mở nắp hộp, rồi đưa đũa.
Cô thực sự đói rồi, ăn đến miệng phồng lên, nhìn cứ như chuột hamster đang cố nhét hạt vào miệng vậy.
Cô mua một phần sườn xào chua ngọt, ăn rất ngon.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đôi đũa, lấy mất một miếng sườn ngay trước mặt cô.
An Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn lên.
Là Bùi Linh.
Bùi Linh thấy An Tiểu Hi ăn rất ngon miệng, tự nhiên anh cũng muốn thử.
Anh khẽ ho một tiếng, che giấu sự mất tự nhiên của bản thân: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có! Không có! Anh ăn đi, muốn ăn bao nhiêu cũng được!”
Cô cũng không dám có ý kiến gì.
Bùi Linh ăn thử, cảm thấy hương vị cũng được.
Sau khi ăn xong, Bùi Linh lại tiếp tục vùi đầu vào học.
An Tiểu Hi sợ Khương Vân Thăng lại giở trò, nên cũng không đi đâu.
Tưởng Giai Giai và Đổng Hân bước tới.
“Tiểu Hi, đi mua đồ ăn vặt không?” Đổng Hân hỏi.
“Nghe nói có hàng mới đấy.” Tưởng Giai Giai phụ họa.
An Tiểu Hi vừa mới đứng dậy, ánh mắt thoáng thấy Bùi Linh.
Suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống:
“Các cậu mua giúp mình nhé, mình không muốn đi, mua nhiều vào nha.” Nói xong, cô thuận tay đưa thẻ cơm của mình cho họ.
“Được thôi, bọn mình đi đây.”
Hai mươi phút sau, hai người đã trở lại, tay xách nách mang đầy đồ ăn vặt.
Tưởng Giai Giai đưa đồ ăn vặt và thẻ cơm lại cho An Tiểu Hi.
Cô cảm ơn và nhận lấy.
Khẽ đặt túi đồ ăn lên đùi, chậm rãi mở ra, vừa mở vừa hỏi Bùi Linh bên cạnh:
“Anh có muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Bùi Linh lắc đầu: “Tôi không thích ăn đồ ăn vặt.”
“Vậy à.” An Tiểu Hi hiểu ra.
Đường đường là tổng tài tương lai, ai lại đi ăn quà vặt như snack hay khoai tây chiên đâu chứ?
Thật mất hình tượng!.