Vai Ác Đại Nhân Tức Muốn Lật Bàn

Quyển 1-Chương 5: Mộng tưởng 3 năm, tương phùng 1 người


2 tuần


Bí cảnh này Thẩm Trường Canh từng đi một lần, lần đó là vào khoảng 200 năm trước, khi cậu còn là đệ tử thân truyền của sư tổ Thanh Huyền Tông, cho nên khi quay lại đây lần nữa, Thẩm Trường Canh thấy vô cùng quen thuộc, có thể tùy ý dạo chơi như trên sân vườn nhà mình. Hơi hơi thở dài, Thẩm Trường Canh lại bới móc lại cốt truyện. Khoảng thời gian này, chắc nữ chính sắp gặp được thêm một vị "chân ái" đời mình - yêu tôn Mặc Phong đang trọng thương. Quả thật bên kia, Khổng Linh Hạ đã gặp được Mặc Phong, ả ta nhìn con mèo nhỏ đang hấp hối dưới chân, ánh mắt âm u đến đáng sợ, ác ý vươn tay xách mèo nhỏ nhét vào trong ngực, ả ta sung sướng, cười tự đắc nói:

“ Ngươi phải nhớ lấy, người cứu ngươi hôm nay là Khổng Linh Hạ, sau này ngươi phải trả ơn thật hậu hĩnh, nghe chưa!!!”

Mèo con ăn đau, 'méo' một tiếng, vùng vẫy nhảy khỏi tay Khổng Linh Hạ, chạy vào rừng. Khổng Linh Hạ đỏ mắt, gào lên:

“ Aaaaaa, không được chạy, súc sinh quay lại đây, tại sao phải chống đối ta như vậy!??”

Nói xong ả ngồi thụp xuống ôm đầu, la hét. Mấy người phía sau nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng đều lùi lại mấy bước. Bạch Phong Nguyên nhíu mày, lạnh mắt nhìn Ma Viêm:

“ Ngươi bớt dở trò chút, ta không muốn phiền phức vào người”

Ma Viêm nhún vai hừ lạnh, phất tay một cái. Khổng Linh Hạ như mất hết sức lực mà ngã xuống, ngất xỉu, hắn chán ghét xua tay, chỉ một người trong nhóm:

“ Ngươi! Lại đây cõng ả đi!”

Không quản bên kia xảy ra chuyện gì, lúc này Thẩm Trường Canh vẫn thong dong lắm. Cậu lấy một số lý do tách ra khỏi đội, đi riêng. Trước khi đi, Thẩm Trường Canh đưa cho Khổng Mộ Tuyết một xấp phù chú coi như bảo mệnh. Cậu đang tìm vị trí của đệ tử Thanh Huyền tông, bởi vì trước khi vào bí cảnh, Thanh Linh truyền âm cho cậu, bảo cậu giúp đỡ đệ tử một chút, đệ tử bên kia lão cũng tiết lộ thân phận của cậu cho bọn họ  rồi. Khỏi phải nói, khi biết tin Thẩm Trường Canh tức đến muốn sùi bọt mép nhường nào. Cậu thậm chí còn hoài nghi IQ của nhân vật phụ trong sách có phải chưa quá hai chữ số hay không? Đè xuống nội tâm muốn một chưởng đập chết Thanh Linh, Thẩm Trường Canh miễn cưỡng đồng ý. Sau khi xác định xong vị trí, Thẩm Trường Canh cũng vừa lúc đến nơi. Đệ tử Thanh Huyền Tông rất dễ nhận biết, một thân áo trắng chẳng khác gì áo tang, chỉ đứng một chỗ thôi cũng đủ chọt mù mắt người. Cả nhóm đệ tử lúc này đang vây quanh một chỗ, làm Thẩm Trường Canh cũng hơi tò mò, cậu bước vội tới:

“ một đám người các ngươi không lo đi rèn luyện, lại tụm thành một đống là đang làm cái gì vậy?”

Nghe thanh âm của cậu, cả đám giật nảy mình quay đầu, thấy là Thẩm Trường Canh thì mặt mày tái xanh, tái mét:

“ S... sư thúc tổ!!”

Cuối cùng Thẩm Trường Canh cũng thấy rõ thứ đang bị vây quanh bên trong, hai mắt cậu mở to.

Wow lông xù xù à nha!!

Cậu tiến lại, đem chú mèo nhỏ bế lên, trên người nó đầy vết máu làm Thẩm Trường Canh vô cùng đau lòng, cậu lấy ra một viên đan dược trị liệu nhét vào miệng mèo con, thuốc vào miệng đã tan, cảm giác thương thế trên người bớt đi không ít, Mặc Phong mở mắt, đập vào mắt là gương mặt non xinh đẹp. Cổ họng Mặc Phong nghẹn lại, đồng tử có rút.

Bảo bối, ngươi quay lại rồi!

Thấy mèo con mở mắt, Thẩm Trường Canh vô cùng vui vẻ. Cậu quay ra nhìn đám đệ tử:

“Ở đây có ai mang băng vải trị liệu không ?”

Sau khi băng bó xong cho mèo con, Thẩm Trường Canh híp mắt :

“Nhóc con sao lại bị thương thế này ?”

Mặc xong hai mắt trợn trừng, bảo bối không nhớ hắn! Thấy nó không phản ứng, Thẩm Trường Canh bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu có thể trông đợi gì vào một bé mèo con còn chưa trưởng thành cơ chứ.

Ôm mèo con lên thăm trường canh đứng dậy mắt lạnh liếc đám để tủ xung quanh.

 Chắc Thanh Linh cũng nói cho các ngươi biết rồi chứ, từ giờ ta sẽ hỗ trợ cho các ngươi tu tập trong bí cảnh. Nhưng các ngươi chỉ cần nói với bên ngoài ta là sư đệ của các ngươi là được rồi. Hiểu chưa?

Một đám đệ tử mắt to long lanh nhìn Thẩm Trường Canh,đồng thanh đáp rõ to, làm cho cậu có chút buồn cười, Thẩm Trường Canh câu mắt:

“Tu luyện cho tốt. Dù sao đệ tử thân truyền của bản tôn chỉ có một thôi”

Nghe lời này cả đám đệ tử nhiệt huyết dâng trào, trong đám người, một thiếu niên tuấn mỹ nắm chặt tay, ánh mắt nóng rực nhìn Thẩm Trường Canh, hắn mím môi, sau đó bật cười, từ khi nào mà mình lại trở nên nóng vội như vậy chứ?

Dưới sự chỉ dạy của Thẩm Trường Canh,cả đám đệ tử lần lượt có đột phá riêng. Đặc biệt nhất là một đệ tử có ngũ quan tuấn dật, một bộ dạng cực kỳ nghiêm cẩn, hắn là người chăm chú nghe Thẩm Trường Canh chỉ dạy nhất, cũng là người tiến bộ vượt bậc nhất, từ kim đan sơ kỳ trực tiếp vọt đến kim đan đại viên mãn, chuẩn bị kết anh. Thẩm Trường Canh rất có thiện cảm với người này, nhưng tâm tính người này có vẻ không ổn. Chỉ sợ nếu không có trợ giúp từ bên ngoài thì không thể kết anh được, bởi vì kiếp nạn của kết anh chính là tâm ma kiếp. Thẩm Trường Canh nhớ mang máng hắn gọi là Chung Ly Khiêm thì phải?

Hiện giờ thẩm Thẩm Trường Canh đang nằm vắt vẻo trên cây. Tay vuốt lông mèo mềm mại, Mặc Phong được xoa đến vô cùng thích ý mà híp mắt lại, ngáp một cái vô cùng lười nhác, Thẩm Trường Canh thấy thế bật cười:

“Nhóc con à, may mà ngươi còn ở đây với ta. Nếu không ta thật sự sẽ chán chết mất thôi”

Ai mà biết được, một đám đệ tử hơn mấy chục đứa, lại bế quan không sót một đứa nào chứ. Hắn đây thân là sư thúc tổ mà lại chẳng có chút kỳ ngộ gì đây này. Mặc Phong liếc nhìn Thẩm Trường Canh, trong mắt lướt qua một tia tình ý. Hắn cọ cọ cằm cậu, lại chọc cậu cười khanh khách một trận nữa mới thỏa mãn khép hai mắt lại. Thẩm Trường Canh cười đủ rồi thì cũng nhắm mắt lại, nhẩm tính chỉ còn 3 ngày nữa thôi là bí cảnh đóng cửa rồi. Không biết Bạch Phong Nguyên và Ma Viêm bên kia thế nào rồi. Đang nghĩ nghĩ, mặt đất bên dưới đột nhiên rung lắc dữ dội, Thẩm Trường Canh vội vàng bế mèo con lên. Tránh cho nó bị ngã xuống. Các đệ tử đang bế quan cũng đồng loạt mở mắt, nhao nhao hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

“Đang yên đang lành, sao lại động đất rồi?”

Thẩm Trường Canh biết trước kết quả này nên thở dài nói:

“Bình tĩnh đi, cơ duyên của các ngươi đang đến rồi đấy. Lát nữa các ngươi sẽ bị truyền thống đến trung tâm của bí cảnh. Nhớ lấy, các ngươi chỉ cần đè linh thú có linh thạch xanh ngọc bích trên đầu mà giết. Giết càng nhiều càng có lợi cho việc tu luyện của các ngươi rõ chưa?”

Nói xong cậu hơi nhếch mép, mắt híp lại như hồ ly gian xảo. Cơ duyên của nữ chính, cậu giúp ả ta giữ tạm một thời gian vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play