Vai Ác Đại Nhân Tức Muốn Lật Bàn

Quyển 1-Chương 4: Lời hứa không rõ ràng!


2 tuần


Đôi lời tác giả: bởi vì có nhiều bạn bảo sai chính tả nên mình sẽ không dùng chuyển text nữa mà viết tay nha. Sẽ có một số thay đổi nho nhỏ, không đáng kể đâu.

____________°0°

‘Két!!!’

“ Tiểu Thất à, ca ca cho ngươi xem thứ này hay lắ....”

Tiếng nói đột nhiên im bặt, Thẩm Trường Canh giật mình cứng còng, cậu chậm rãi quay đầu lại, cửa phòng đã bị đẩy ra, Ma Viêm cùng Bạch Cẩn Phong đứng trước cửa nhìn vào trong, ánh mắt ngây ngốc, si dại. Trong mắt họ, Thẩm Trường Canh mặc một chiếc áo lót mỏng manh đang ngồi trong thùng tắm, mái tóc dài đen nhánh xoã tung, dung mạo như tiểu tiên đồng trong trẻo, vì tắm nên gương mặt nhỏ bị hơi nước hun cho hồng lên, mắt sóng sánh lưu tình, quần áo dán sát cơ thể càng tôn lên dáng người cậu, eo nhỏ không nói, cặp mông trắng nõn đầy đặn bị miêu tả không sót thứ gì. Đặc biệt mê người nhất là hai khoả anh đào đo đỏ nhô lên trước ngực, ngon ngọt mê người, không biết khi ngậm vào hương vị sẽ như thế nào. Đang nghĩ ngợi lung tung, Thẩm Trường Canh phản ứng lại, cậu vội vàng lấy y phục che lại cơ thể, hét về phía hai nam nhân còn đang ngây ngốc:

“ mau ra ngoài!!!”

Bạch Phong Nguyên lập tức hoàn hồn, vội kéo Ma Viêm ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Thẩm Trường canh đứng đó, bi ai nhìn lên trời. Xong rồi! Trinh tiết mấy nghìn năm của ta mất sạch rồi!

Không còn tầm tình tắm rửa nữa, mau chóng thay đồ, Thẩm Trường Canh mang theo tâm trạng cực kỳ xấu đi ra ngoài, thấy hai vị nào đó đang ung dung uống trà, Thẩm Trường Canh chỉ gật gật đầu xem như chào hỏi. Tâm tình của Ma Viêm và Bạch Phong Nguyên đang cực kỳ rối rắm nên không phát hiện được sự lạnh nhạt vừa vụt qua trong mắt Thẩm Trường Canh. Nếu bọn hắn phát hiện ra, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc, bởi vì ngoài mặt, Thẩm Trường Canh luôn là một bộ ngoan hiền, mà sự lạnh nhạt khi trải qua vô số thăng trầm ấy chỉ có những tồn tại ngang bằng với bọn họ mới có được, sao có thể đặt trên người một hài tử mới 14 tuổi chứ. Thẩm Trường Canh mặc kệ bọn họ, cậu đi xuống lầu, thấy mọi người đã tụ tập gần đủ thì tươi cười ngọt ngào đi đến:

“ Tuyết tỷ tỷ a, mọi người đợi có lâu không?”

Khổng Mộ Tuyết ngẩng đầu, thấy là tiểu đệ đệ thì vui vẻ hẳn lên:

“ Tiểu Thất xuống rồi hả? Mau lại đây ngồi với tỷ tỷ này!”

Thẩm Trường Canh đi đến ngồi cạnh nàng, mọi người bắt đầu động đũa dùng cơm, không có ý tứ chờ 3 người Khổng Linh Hạ. Ăn thêm lúc lâu trên lầu mới có động tĩnh, đi xuống đầu là Bạch Phong Nguyên, Ma Viêm, sau cùng tất nhiên là nữ chính. Không hiểu sao, da của Thẩm Trường Canh cứ nổi lên từng đợt. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp tầm mắt của Bạch Phong Nguyên, ánh mắt của hắn có gì đó sai sai, làm Thẩm Trường Canh rất khó hiểu, quay qua nhìn Ma Viêm, ánh mắt tên này còn lộ liễu hơn, nhưng Thẩm Trường Canh không hiểu một chút gì từ con mắt ấy. Bỏ qua sự khó chịu trong lòng, Thẩm Trường Canh vui vẻ gọi:

“ Lăng ca ca,  Minh ca ca, hai người mau tới đây”

(cho những ai chưa biết thì hai vị này dùng tên giả, Ma Viêm dùng tên là Lăng Viêm, còn Bạch Phong Nguyên dùng tên là Minh Phong nhé )

Bạch Phong Nguyên bước nhanh tới , chiếm trước chỗ còn lại bên cạnh Thẩm Trường Canh,  Ma Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đối diện cậu. Vừa ăn mọi người dần chuyển chủ đề đến nguyên anh bí cảnh, Khổng Mộ Tuyết đề nghị:

“ Ở đây có 18 người, chia làm hai đội đi, mỗi đội 9 người, không ai có ý kiến gì chứ?”

Ý kiến này cũng không tệ, không ai có ý kiến gì nên làm theo. Mọi người bắt đầu chia đội ra. Thẩm Trường Canh, Khổng Mộ Tuyết và bảy người khác 1 đội,  những người còn lại vào chung một đội. Mọi chuyện rất suôn sẻ nếu không nói đến hai vị nam chính cứ muốn đổi đội,  Khổng Mộ Tuyết lạnh lùng đưa ra đến lý do:

“ tiểu thất ghét Khổng Linh Hạ, các người lại là đồng đội của cô ta, sao chúng tôi có thể tin tưởng được mấy người chứ ?”

Câu nói này thành công chặn kín miệng của hai vị nam chính, từ đầu đến cuối khổng Linh hạ chỉ im lặng, không đưa ra ý kiến. Thẩm Trường Canh liếc ả ta mấy lần. Bởi vì im lặng không phải thiết lập mà một nữ chính như ả ta nên có. Suốt nửa tháng, ả ta vẫn cứ như vậy, tổng cảm thấy có điều vô cùng bất thường, quái dị. Ăn cơm xong, mọi người lần lượt đi làm chuyện muốn làm, nháy mắt trên bàn chỉ còn ba người, Thẩm Trường Canh buông muỗng xuống, quay sang hỏi Bạch Phong Nguyên:

“ Minh ca ca, ngươi có gì muốn nói với ta à?”

Bạch Phong Nguyên nhìn cậu chăm chú, đột nhiên cầm tay cậu lên:

“ Tiểu Thất năm nay 14 tuổi rồi phải không?”

Thẩm Trường Canh mặc dù chấm hỏi đầy đầu, nhưng vẫn đáp lại:

“ Đúng vậy a, có chuyện gì sao?”

Bạch Phong Nguyên nhìn thẳng mắt cậu nói:

“  Tiểu Thất à, 11 năm nữa là đệ làm lễ trưởng thành rồi, đợi đến lúc đó ta có chuyện muốn nói với đệ!”

Thẩm Trường Canh không hiểu gì hết, nhưng vẫn cố gật đầu.  Bầu không khí vô cùng hài hòa, Ma Viêm bên kia cũng không chịu im lặng mà chen vào:

“ khụ, đến lúc đó ta cũng có điều muốn nói với em, nhớ đồng ý đó!”

Thẩm Trường Canh lại gật đầu, chã hiểu mô tê gì. Nhưng cậu đã 700 tuổi rồi, còn trưởng thành được nữa sao? mặc dù theo nghĩa nào đó thì là 11 năm sau cậu 25 tuổi, đủ tuổi để trưởng thành. Không hiểu thì chung quy vẫn không hiểu , Thẩm Trường Canh nháy mắt vứt chuyện này ra sau đầu, đã đến ngày nguyên anh bí cảnh mở ra, mọi người cũng đến nơi tụ tập. Mặc dù đã dự đoán trước nhưng Thẩm Trường Canh vẫn bị đám đông chen chúc đến khó chịu. Lúc này hai đội được chia sẵn đã tách ra đứng hai chỗ khác nhau, bỗng nhiên mọi người kinh hô một tiếng, Thẩm Trường Canh tò mò nhìn qua, thế mà lại gặp được người quen, cậu và Thanh Linh chạm mắt nhau, hai người đồng thời ngây ngẩn.

Thẩm Trường Canh:...…

Thanh Linh:....…

Biết tình thế không ổn, cậu lặng lẽ ra hiệu cho Thanh Linh im lặng, cậu âm thầm truyền âm nói :

[ ta biết người có nhiều thắc mắc, nhưng đừng nói ở đây, sẽ bị người khác chú ý ]

Thấy Thanh Linh gật đầu, Thẩm Trường Canh thở phào. Có trời mới biết, một chưởng môn môn phái lớn như Thanh Linh, lại rảnh rỗi đến mức đích thân dẫn đệ tử đi tham gia một bí cảnh nguyên anh nho nhỏ như vậy. Thanh Linh bên kia lại không nghĩ gì, nhìn thấy sư thúc ở đây, đầu đã tự động nhảy số, tự biện lý do, có lẽ sư thúc ở đây là đang rèn luyện, tìm đường đột phá thì sao? dù sao sư thức cũng đã chịu uất ức biến bản thân về lúc 14 tuổi rồi còn gì. Mọi người giả vờ như không quen biết nhau, cứ thế im lặng chờ đợi đến khi bí cảnh mở cửa. Ở đây ai cũng đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, bởi vì bí cảnh này cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt ở chỗ thời gian bí cảnh này mở ra khá dài, kéo dài tận 3 năm, 500 năm mở cửa một lần. Cho nên cực kỳ nổi tiếng. Chờ đợi thêm một canh giờ (2 tiếng)  bí cảnh chính thức mở ra, những người ở đây bắt đầu trở nên kích động, tranh đoạt nhau tiến vào bí cảnh.

21:49

1k4 chữ.

Tính ra chương này tui tự viết là hơn 1 tiếng rưỡi mới xong lún á, sắp gãy tay lun rồi 😭


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play