Niên Đại Của Chúng Ta

Chương 5


2 tuần

trướctiếp

"Thật vậy ư?" Nhan Hồi nói: "Vậy mình không khách khí nữa!"
 

Cao Dữ Châu gật đầu: "Ừm."
 

Hai người đột nhiên đồng thời trầm mặc trong chớp mắt, không tìm được đề tài kế tiếp nên nhìn nhau cười cười, từng người đều cảm thấy có chút thẹn thùng, yên lặng cúi đầu dời tầm mắt đi, ngồi về chỗ ngồi.
 

Mấy ngày sau Chu Lâm photo xong đi đến trả bài thi.
 

Lúc Nhan Hồi nhận bài thi, Chu Lâm hỏi: "Bạn học tên Tống Thường Lâm này là nam sinh đi."
 

Cao Dữ Châu đang dạy bạn học làm bài nghe thế thì ngẩng đầu lên, dư quang hơi hơi liếc về bên này.
 

Nhan Hồi gật gật đầu: "Đúng vậy."
 

"Chữ của cậu ấy rất dễ nhìn." Chu Lâm nói.
 

Nhan Hồi rũ mắt nhìn thoáng qua bài thi trong tay.
 

Nhan Chấn Quốc thường xuyên luyện thư pháp, chữ viết bút lông rất tốt, Nhan Hồi thấy nhiều tất nhiên cũng không bị chữ của Tống Thường Lâm làm kinh ngạc.
 

Nhưng chữ của Tống Thường Lâm với các bạn cùng lứa tuổi thật sự coi như rất tốt.
 

Nhan Hồi tùy ý phụ hoạ: "Là khá xinh đẹp ha."
 

Chu Lâm tò mò hỏi: "Làm sao cậu lại quen biết cậu ấy?"
 

Nhan Hồi chớp chớp mắt: "Cha cậu ấy quen cha mình."
 

"Ồ hai người chính là cái loại hai nhà là thế giao, cậu với cậu ấy có quan hệ thanh mai trúc mã?"
 

"Không phải." Nhan Hồi phủ nhận: "Mình với cậu ấy còn chưa gặp lần nào."
 

Chu Lâm càng thêm kỳ quái: "Vậy cậu ấy làm sao lại đưa bài thi cho cậu mượn?"
 

Nhan Hồi ăn ngay nói thật: "Cha mình mượn cha cậu ấy."
 

"Cha cậu là cấp trên của cha cậu ấy?"
 

Nhan Hồi nhíu mi lại, cảm thấy vấn đề của Chu Lâm thật sự quá không tốt: "Cha cậu ấy là cấp trên của cha mình."
 

"Ồ..." Chu Lâm phảng phất như ý thức được mình nói lỡ, cười nói sang chuyện khác: "Như vậy xem ra người nhà cậu ấy khá tốt."
 

"Là khá tốt."
 

"Aizz, cậu đều quen biết học sinh trường trung học phụ thuộc Sư Đại lợi hại như vậy vì sao còn hỏi Cao Dữ Châu vấn đề chứ?" Chu Lâm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
 

Nhan Hồi cảm thấy đối phương quả thực không thể hiểu được: "Tống Thường Lâm cũng không phải học sinh trường chúng ta."
 

"Bởi vì không phải học sinh trường chúng ta, cho nên không tìm cậu ấy hỏi..." Chu Lâm suy tư nói: "Nếu cậu ấy là học sinh trường chúng ta, cậu sẽ nhất định đi tìm cậu ấy hỏi phải không?"
 

"Đúng vậy." Nhan Hồi nhíu mày nghi hoặc đối phương vì sao lại hỏi vấn đề dễ giải đáp như vậy: "Làm sao vậy?"
 

"Không có gì." Chu Lâm ý vị thâm trường mà cười cười, ánh mắt tạm dừng trên người Nhan Hồi và Cao Dữ Châu một lát, xoay người rời đi.

 

Bên kia Cao Dữ Châu giải xong đề với bạn học đã thấy được ánh mắt của Chu Lâm, trầm mặc không nói gì.
 

Nhan Hồi đụng phải tầm mắt của anh, nhịn không được mà nói lẩm bẩm: "Đột nhiên chạy đến nói với mình một đống lời như vậy không biết cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì..."
 

Cao Dữ Châu buồn cười: "Cậu không nghe lời nói vừa rồi của cậu ấy là đào hố cho cậu à?"
 

"Đào hố gì?"
 

"... Bởi vì người bạn ở trường trung học phụ thuộc Sư Đại kia không có ở đây nên cậu không có cách tìm cậu ấy hỏi vấn đề mới tìm sự lựa chọn tiếp theo chính là mình."
 

Nhan Hồi lúc này mới nhớ ra, vội vàng làm sáng tỏ: "Mình không có ý tứ này...!"
 

"Mình biết cậu không có ý tứ này." Cao Dữ Châu cười nói: "Cậu ấy có lẽ nghĩ lầm chúng ta..."
 

Nói được một nửa câu chuyện đột nhiên dừng lại.
 

"Chúng ta làm sao?"
 

"Không có gì." Cao Dữ Châu không nói tiếp.
 

Nhan Hồi chớp chớp mắt, phảng phất như nhìn trộm được bí mật gì đó, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia khác thường.
 

Nhìn thấy chút ửng đỏ trên mặt Cao Dữ Châu đã lặng lẽ lan đến bên tai, trầm mặc xoay người sang chỗ khác, cô cũng không dám nói thêm cái gì.
 

Cô yên lặng mở sách giáo khoa ra nhìn trong chốc lát, lại không nhịn được mà ngắm nhìn Cao Dữ Châu.
 

Chỗ ngồi của Cao Dữ Châu ở bên trái phía trước cô.
 

Từ góc độ của cô có thể thấy sau cổ trắng nõn của Cao Dữ Châu cùng với lông tơ rất nhỏ màu vàng phản xạ dưới ánh mặt trời.
 

Tuy nhà Cao Dữ Châu ở nông thôn, cũng rất biết làm việc nhà nông nhưng mẹ Cao Dữ Châu rất ít khi bảo anh làm gì mà còn hay nói: "Châu Châu con buông đồ vật xuống, mau đi làm bài tập."
 

Trừ phi có khách đến mẹ Cao Dữ Châu thật sự không phân thân ra được mới có thể gọi anh đi cho heo ăn.
 

Bởi vậy trên người Cao Dữ Châu không có khí chất phong sương thô lệ đầy kinh nghiệm này mà giống như đứa trẻ được che chở nhiều lần từ nhỏ.
 

Lúc anh đang học tập, trên trường thi, luôn là tự tin mà cường đại.
 

Nhưng ở trong cuộc sống lại là một người rất dịu dàng.
 

Nhan Hồi cảm thấy chính mình hình như có chút thích anh.
 

Sau đó mấy tuần, lúc giảng bài buổi sáng Nhan Hồi dùng bàn cơ vẽ trên giấy hạ cờ năm quân.
 

Chu Khải Ngôn đi đến nói: "Nhan Ngôn, có người tìm cậu..."
 

Nhan Hồi đang vội vàng suy nghĩ nước cờ cũng không ngẩng đầu lên: "Ai vậy?"
 

Cho đến khi trước mắt nhiều thêm hai bóng người Nhan Hồi mới ý thức được đối phương đã đi đến trước mặt.
 

Cô ngẩng đầu nhìn thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cùng một nam sinh tóc hơi hơi qua trán.
 

"Lớp trưởng lớp (2) - Dư Thi Diệp, uỷ viên học tập Tưởng Tri Hành." Chu Khải Ngôn tương đối quen biếc các cán bộ các lớp, hỗ trợ giới thiệu.
 

"Xin chào." Nhan Hồi kỳ quái nói: "Tìm mình có chuyện gì không?"
 

"Xin chào Nhan Hồi." Dư Thi Diệp đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói cậu có bài thi của trường trung học phụ thuộc Sư Đại, còn cho Chu Lâm mượn sao chép?"
 

Nhắc tới mấy chữ trường trung học phụ thuộc Sư Đại, Cao Dữ Châu cũng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía cô.
 

"Ờm... đúng vậy." Rõ ràng không làm gì sai, Nhan Hồi lại tự nhiên sinh ra một sự chột dạ khi bị "bắt gian", cô nhanh chóng bình tĩnh lại tâm thái: "Làm sao vậy?"
 

"Là như thế này." Dư Thi Diệp nói: "Nhìn thấy Chu Lâm có bài thi toán học của trường học phụ thuộc Sư Đại, lớp chúng tôi đã mượn Chu Lâm đi sao chép nhưng đề bài thật sự quá khó mọi người đều không biết làm."
 

"Các cậu làm bài thi kia?" Nhan Hồi nghe vậy cũng kinh ngạc: "Thầy giáo của chúng mình nói, phần bài thi kia là dựa theo trình độ của lớp trọng điểm của trường đó, nếu trình độ bản thân không đạt được thì sẽ bị "hệ thống không kiêm dung", không cần lãng phí thời gian... những thứ này mình đã nói hết với Chu Lâm rồi."
 

Nghe thấy câu nói đó thần sắc Dư Thi Diệp và Tưởng Tri Hành cổ quái mà trao đổi ánh mắt.
 

Nhan Hồi kỳ quái hỏi: "Chu Lâm không nói cho các cậu?"
 

Dư Thi Diệp và Tưởng Tri Hành trầm mặc một lát.
 

Tiện đà Dư Thi Diệp cũng bừng tỉnh nói: "Tôi đã hiểu."
 

Nhan Hồi nghe thấy cũng kỳ quái hỏi: "Biết cái gì?"
 

Dư Thi Diệp nói: "Cậu ấy muốn cho các bạn cầm đi làm để lãng phí thời gian của người khác."
 

Nhan Hồi cảm thấy kinh ngạc sâu sắc: "Cái này có chỗ tốt gì?"
 

"Làm xếp hạng thành tích của mình bay lên đi." Tưởng Tri Hành nói một cách đương nhiên: "Lãng phí thời gian của người khác chính mình sẽ có thời gian ôn tập nhiều hơn người khác."
 

Nhan Hồi nghe hiểu điều này: "Vậy cũng quá thiệt thòi đi?"
 

Tưởng Tri Hành buông tay tỏ vẻ quen rồi: "Cậu ấy chính là người như vậy."
 

Dư Thi Diệp bổ sung: "Nếu trước kia Chu Lâm có tư liệu học tập gì tuyệt đối sẽ không chia sẻ cho các bạn học, lần này nhận được bài thi của trường học phụ thuộc Sư Đại lại chủ động hỏi người khác muốn cầm đi sao chép hay không, mới đầu tôi đã cảm thấy kỳ quái..."
 

"Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, còn tưởng cậu ấy đột nhiên tốt lên." Tưởng Tri Hành nói: "Không nghĩ đến vẫn là như vậy."
 

Chu Khải Ngôn ngồi ở một bên nghe toàn bộ hành trình, lúc đứng dậy đưa nước trêu chọc nói: "Tập thể lớp có người như vậy, đội ngũ không dễ quản đi?"
 

"Là không dễ quản." Dư Thi Diệp chế nhạo Chu Khải Ngôn: "Không bằng quan hệ hài hoà của lớp các cậu."
 

Chu Khải Ngôn nghe vậy đắc ý: "Lớp chúng tôi khá là hài hoà."
 

Dư Thi Diệp ở phía trước lại bát quái mà chuyển hướng về phía Nhan Hồi: "Đúng rồi, bạn học Tống Thường Lâm kia có quan hệ gì với cậu? Làm sao lại đưa bài thi cho cậu?"
 

Nhan Hồi sợ lại có hiểu lầm gì khác, vội vàng xua tay nói: "Không quan hệ gì, cha cậu ấy là bạn của cha mình..."
 

Vài ngày sau lớp (2) và lớp (5) cùng nhau học thể dục, Nhan Hồi tìm cơ hội hỏi việc tiếp theo của Dư Thi Diệp.
 

Dư Thi Diệp dựa vào xà đơn: "Chúng tôi nói với các bạn cùng lớp bảo bọn họ căn cứ trình độ của bản thân quyết định có làm hay không chứ đừng lãng phí quá nhiều thời gian trên đề này."
 

"Vậy là tốt rồi." Nhan Hồi hiếu kỳ nói: "Aizz, bài thi kia cậu làm khó không?"
 

"Khó, vô cùng khó." Dư Thi Diệp nhíu mày: "Người tên Tống Thường Lâm cậu quen kia đến tột cùng là vị thần gì thế?"
 

"Không biết, trước kia mình chỉ nghe cha mình nói cậu ấy học tốt." Nhan Hồi túm xà đơn lúc ẩn lúc hiện: "Không nghĩ đến là sẽ tốt như vậy."
 

"Đây còn chưa phải đáng sợ nhất." Dư Thi Diệp nói: "Đáng sợ nhất chính là thực lực của trường học phụ thuộc Sư Đại mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy..."
 

Nhan Hồi không thể không thừa nhận bộ lý luận của chủ nhiệm lớp kia chính xác, loại chuyện này nói chưa dứt lời, vừa nói ra đã vô cùng đả kích sự tự tin của người khác.
 

Học kỳ 1 lớp 11, Tỉnh tổ chức một cuộc thi về tri thức toán học, học sinh mũi nhọn của Nhất Trung thành phố đều phải dự thi.
 

Sân thi đấu được đặt tại trung tâm truyền thông, trung tâm đó cách thành phố một khoảng cách, dự thi lại có trường học thành phố, ban tổ chức dứt khoát liên hệ khách sạn bên cạnh cho học sinh dừng chân.
 

Tôn Ngao nhìn thấy bạn tốt Tống Thường Lâm cũng đến ở khách sạn có chút giật mình: "Sao cậu không về nhà ở?"
 

"Cha mình nói chú Lâm đi qua đi lại đón mình phiền toái bảo mình trực tiếp ở lại khách sạn." Tống Thường Lâm vừa đi đến bàn kẹp khoai lang tím vừa nói.
 

Hai người đi vào bàn ăn ngồi xuống trước, vừa lúc Dư Thi Diệp và Tưởng Tri Hành bưng mâm đồ ăn đến đây, vừa đi vừa nói chuyện: "Thi đua lần này không lấy được quán quân thì kế hoạch xin kinh phí của hiệu trưởng sợ phải ngâm nước nóng..."
 

Trải qua vài lần thi đấu trước đó, phần lớn các tuyển thủ đều quen mắt, Tống Thường Lâm nghe thấy bọn họ thảo luận, mở miệng nói: "Cho dù các cậu nhận được quán quân, kinh phí di chuyển của tỉnh cùn sẽ đi về phía khu vực của các trường nghèo khó, đặc biệt sẽ không phát cho trường học phụ thuộc Sư Đại bởi vì kinh phí ngày thường của chúng tôi vốn dĩ là nhiều."
 

Dư Thi Diệp nghe vậy cũng kinh ngạc: "Sao cậu biết?"
 

Tôn Ngao vỗ vỗ bả vai Tống Thường Lâm: "Bởi vì cha cậu ấy là lãnh đạo lớn, có tin tức bên trong."
 

Mọi người biết được nguyên nhân đều có chút ngẩn ra.
 

Tống Thường Lâm bất đắc dĩ liếc nhìn bạn tốt, giải thích: "Cuộc thi này vẫn luôn là như vậy, tôi chỉ đang tổng kết quy luật."
 

Tưởng Tri Hành tò mò hỏi Tống Thường Lâm: "Hiệu trưởng các cậu cũng cho rằng đạt được quán quân để xin kinh phí mới bảo các cậu dự thi?"
 

Tống Thường Lâm nói: "Hiệu trưởng bảo chúng tôi dự thi chỉ là bởi vì hiện trường cuộc thi đấu này có phóng viên truyền thông, có thể cho trường học phụ thuộc Sư Đại lộ mặt."
 

Người ngồi cùng bàn cười cười.
 

Chu Lâm nghe vậy ngẩng đầu, lúc này mới ghép người trước mặt với cái tên trong ấn tượng vào với nhau, thử thăm dò nói: "Xin hỏi... cậu là Tống Thường Lâm sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp