Niên Đại Của Chúng Ta

Chương 6


2 tuần

trướctiếp

Dư Thi Diệp và Tưởng Tri Hành không khỏi chuyển ánh mắt qua, Cao Dữ Châu ở một bên cũng dừng động tác ăn cơm.

Tầm mắt của mọi người đều tập trung lại đây, trong lòng Chu Lâm chợt sinh ra cảm giác hư vinh: "Mình... Thật ra lần này trước khi tham gia thi đấu mình đã nhìn thấy tên của cậu trên bài thi."

Tống Thường Lâm giật mình, ngay sau đó phản ứng lại: "Cậu quen Nhan Hồi?"

Câu hỏi lại này làm Chu Lâm không kịp trả lời, Tôn Ngao lập tức tiếp chuyện: "Ồ ồ, Nhan Hồi, cha cậu đính ước cho cậu từ bé đúng không?"

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Mọi người sôi nổi truy vấn chuyện "đính ước từ nhỏ" này là chuyện như thế nào.

Chu Lâm khơi mào câu chuyện lại bị xem nhẹ.

"Cha Tống Thường Lâm trước kia từng làm việc với cha nữ sinh này, hai nhà liền đính ước từ nhỏ." Tôn Ngao nói xong, sợ chính mình nói sai còn cố ý chứng thực với Tống Thường Thâm: "Đúng không?"

Tống Thường Lâm "ừm" một tiếng.

Cao Dữ Châu thu hồi ánh mắt, rũ mắt tiếp tục ăn cơm.

"Trời ơi, đính ước từ nhỏ..." Dư Thi Diệp thấp giọng nói với Tưởng Tri Hành: "Trở về hỏi Nhan Hồi một chút."

Linh hồn bát quái của cô ấy đã hừng hực thiêu đốt.

Hôm đám người Dư Thi Diệp là buổi chiều thứ sáu.

Khi Nhan Hồi đến phòng học, phát hiện Cao Dữ Châu đã ngồi trên chỗ ngồi của chính mình, Dư Thi Diệp và Tưởng Tri Hành ngồi vây quanh bên cạnh anh thảo luận cái gì.

Nhan Hồi đi qua chào hỏi: "Đã về rồi?"

"Nhan Hồi..." Mặt Dư Thi Diệp sùng bái mà nói với cô: "Bạn học của trường học phụ thuộc Sư Đại của cậu cũng quá lợi hại đi!"

"A?" Nhan Hồi đi vào bàn của mình ngồi xuống có chút không rõ: "Lợi hại như thế nào?"

"Cuộc thi tri thức toán học." Dư Thi Diệp nói: "Làm bài thi đoạt trả lời ngay tại hiện trường thì không có đề nào cậu ấy không biết, vĩnh viễn đều là tiêu điểm của toàn trường."

Nhan Hồi vừa lấy sách giáo khoa từ bàn ra vừa hỏi: "Phải không?"

"Đúng vậy, lúc những người khác còn đang suy nghĩ cậu ấy đã ấn chuông rồi." Tưởng Tri Hành nói: "Cho người ta áp lực đặc biệt lớn."

"À..." Nhan Hồi như đang suy nghĩ gì: "Cho nên trường chúng ta xếp thứ mấy?"

"Hạng nhất, hạng nhất là trường trung học phụ thuộc Sư Đại." Dư Thi Diệp nói: "Nhưng mà bại bởi trường trung học phụ thuộc Sư Đại thì mình tâm phục khẩu phục."

"Vậy sao có thể không tâm phục khẩu phục chứ?" Tưởng Tri Hành tấm tắc cảm thán: "Cậu nhìn xem trường đó đều phái đi tuyển thủ là những người như thế nào? Rõ ràng không dựa vào cuộc thi này xin kinh phí, vậy mà còn toàn phái học sinh mũi nhọn."

Nhan Hồi kỳ quái hỏi: "Vì sao?"

Cô thật sự không nghĩ ra lý do trường trung học phụ thuộc Sư Đại làm vậy.

"Bởi vì hiện trường lần này có truyền thông, các trường học xếp trong top 10 đều cần phái học sinh đến dự thi mà trường học đó là trường học có thành tích tốt nhất, không lấy quán quân không thể nào nói nổi." Dư Thi Diệp nói xong, lắc đầu thổn thức không thôi: "Đều là vì mặt mũi mà thôi..."

Tưởng Tri Hành tiếp tục nói đến Tống Thường Lâm: "Vỗn dĩ cho rằng con cái của nhà lãnh đạo lớn sẽ cao cao tại thượng, không nghĩ đến còn rất bình dị gần gũi."

Nhan Hồi nghẹn một chút, khẩn trương nói: "Làm sao cậu biết cậu ấy là con cái của nhà lãnh đạo lớn?"

Cô sợ Tưởng Tri Hành sẽ phỏng đoán ra tình huống của nhà mình.

"Bạn học của cậu ấy nói."

"Ồ." Nhan Hồi nhẹ nhàng thở ra.

Tưởng Tri Hành dường như không nghĩ nhiều trong việc này.

Dư Thi Diệp nghiêm cẩn phân tích: "Nhưng từ ngôn hành cử chỉ của cậu ấy vẫn có thể nhìn ra, rõ ràng là mưa dầm thấm đất trong nhà."

"Tôi bội phục nhất chính là cậu ấy trị phục nhóm của bọn họ." Ngữ khí của Tưởng Tri Hành sùng kính nói: "Đội ngũ của trường trung học phụ thuộc Sư Đại có người vô cùng không hợp với nhóm bị cậu ấy nói mấy câu là thành thật."

"Lúc cậu ấy răn dạy người thật sự rất có khí thế, không giận tự uy!"

Nhan Hồi nghe hai người Dư Thi Diệp và Tưởng Tri Hành khen qua khen lại, không nhịn được mà nghi ngờ: "Tống Thường Lâm hạ cổ cho các cậu à?"

"Ai da cậu ấy thật sự đặc biệt lợi hại, còn đẹp trai nữa, vừa mới so xong vòng thứ nhất thì có rất nhiều nữ sinh muốn nói chuyện với cậu ấy." Dư Thi Diệp tìm kiếm sự đồng ý của Cao Dữ Châu: "Đúng không?"

Cao Dữ Châu cười cười, nhẹ nhàng mà "ừm" một tiếng.

Lời nói của Cao Dữ Châu tự nhiên rất có mức độ đáng tin nhưng Nhan Hồi không kịp quan tâm điều này Dư Thi Diệp đột nhiên lại hỏi cô: "Đúng rồi Nhan Hồi, hai nhà các cậu có đính ước từ nhỏ hay không?"

Nhan Hồi đang uống nước suýt chút nữa thì bị sặc, khụ một tiếng thở hổn hển đóng chặt nắp bình mới hỏi: "Cậu nghe ai nói?"

"Bạn của Tống Thường Lâm nói."

"Tống Thường Lâm nói như thế nào?"

"Cậu ấy nói "ừm"."

"Cậu ấy nói "ừm"?!" Nhan Hồi khó có thể tin: "Cậu ấy không giải thích thêm câu nào sao?"

Dư Thi Diệp hiếu kỳ nói: "Giải thích cái gì? Hai nhà các cậu không đính ước từ nhỏ?"

"Từng đính ước." Nhan Hồi gian nan mà nói: "Nhưng đó là cha cậu ấy nói đùa, cha mình nghe chỉ thấy vui đùa, căn bản không để trong lòng."

"Nhưng mà nghe nói..." Dư Thi Diệp lẩm bẩm nói: "Tống Thường Lâm có ấn tượng khắc sâu với cậu."

"Cậu ấy có ấn tượng khắc sâu với mình?" Nhan Hồi kỳ quái: "Ấn tượng gì? Chúng mình đến mặt cũng chưa gặp bao giờ."

Tưởng Tri Hành chen vào nói: "Dựa theo lời nói của bạn cậu ấy, Tống Thường Lâm khi còn nhỏ đã xem qua cuộc thi ca hát của cậu, cậu à "nữ thần thơ ấu" của cậu ấy."

Nhan Hồi kéo kéo khóe miệng: "Tống Thường Lâm không thừa nhận cách nói "nữ thần thơ ấu" chứ?"

"Vậy thì không có thật." Dư Thi Diệp: "Tống Thường Lâm nói cậu ấy chỉ cảm thấy cậu hát rất dễ nghe."

Biết ngay bọn họ chính là cố tình nói quá lên.

Nhan Hồi yên lặng trợn trắng mắt dưới đáy lòng.

Không nhận được đáp án kinh bạo trong dự đoán, Dư Thi Diệp lại nghĩ rất thoáng: "Nhưng có thể thấy Chu Lâm chịu thiệt thì mình đã vui vẻ."

Nhan Hồi kỳ quái nói: "Cậu ấy làm sao vậy?"

Dư Thi Diệp và Nhan Hồi nói đơn giản chuyện Chu Lâm đến gần, sau đó vỗ vỗ vai Nhan Hồi: "Tuy cậu không ở cuộc thi nhưng trong sân của cuộc thi lại có truyền thuyết của cậu."

Nhan Hồi nghe thấy đầu đầy hắc tuyến, dư quang ở khóe mắt liếc nhìn Cao Dữ Châu phát hiện anh chỉ ngồi yên tĩnh ở một bên, khóe miệng giơ lên nụ cười nhàn nhạt, không có ý muốn gia nhập cuộc nói chuyện.

Anh ấy... Không vui sao?

Không đợi Nhan Hồi nghĩ lại Dư Thi Diệp lại chợt mở miệng đánh gãy suy nghĩ của Nhan Hồi: "Đúng rồi Nhan Hồi, Lưu Tư Vũ không về ký túc xá, vừa về đến trường học đã bị cha cậu ấy đón đi, trước khi đi còn bảo tôi nói với cậu một tiếng."

"Ồ." Nhan Hồi vừa chuyển suy nghĩ qua đầu óc còn có chút trì độn.

Dư Thi Diệp thanh thanh giọng nói, biểu cảm hơi mất tự nhiên: "Còn có mấy chuyện tôi muốn nói với cậu một chút."

Cô ấy làm một thế tay, Nhan Hồi đi theo cô ấy ra cửa phòng học, Tưởng Tri Hành đi theo sau hơn nữa đứng ở cửa lén lút liếc vào trong phòng học.

"Làm gì mà lén la lén lút?" Nhan Hồi bị hành động của hai người làm có chút nghi hoặc.

"Nghe nói có thể thông qua Hội chữ thập đỏ của Huyện chúng ta quyên tiền cho Cao Dữ Châu?" Dư Thi Diệp tránh khỏi dòng người cố ý đè thấp âm thanh hỏi.

Nhan Hồi vừa định gật đầu lại sửa lại lời nói: "Không phải quyên cho một mình cậu ấy là quyên học bổng cho các học sinh nghèo khó ở quê nhà."

"Ồ..." Dư Thi Diệp bừng tỉnh quay đầu thảo luận với Tưởng Tri Hành: "Loại biện pháp này rất tốt sẽ không làm người khác cảm thấy khó khăn."

"Nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy." Trên mặt Tưởng Tri Hành lộ ra thần sắc buồn rầu.

"Hai người muốn quyên tiền cho Cao Dữ Châu?" Nhan Hồi hỏi, sau khi nghe thấy đáp án khẳng định của hai người, nói: "Đừng mà, Cao Dữ Châu nhất định sẽ không chấp nhận."

"Tôi nghĩ cũng đúng, muốn kêu gọi toàn trường cùng nhau... hay không?"

"Vậy cậu ấy sẽ càng không muốn." Nhan Hồi nói: "Các cậu yên tâm, cha mình... mình nói công tác giúp đỡ người nghèo của Huyện làm rất tốt, thường xuyên có người quyên giúp đỡ học tập, thực sự cái gì cũng không qua được khó khăn đặc biệt lớn, nhất định sẽ kêu gọi xã hội quyên tiền."

"Như vậy à?"

"Ừm."

"Vậy được rồi." Dư Thi Diệp cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, không hề kiên trì.

"Nhan Hồi." Lần này lại đến Tưởng Tri Hành chợt mở miệng: "Nhà Lưu Tư Vũ có phải có chuyện gì hay không?"

"Không có chứ? Không nghe nói qua." Nhan Hồi kỳ quái nói: "Vì sao hỏi như vậy?"

"Tôi thấy lúc cậu ấy bị cha mang đi sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm."

"Cậu ấy không thoải mái?"

"Không phải không thoải mái là cái loại sắc mặt không tốt." Tưởng Tri Hành nói: "Là giống như lên pháp trường vậy."

Nhan Hồi nghe vậy mà nghi hoặc.

"Tuần này không phải kỳ nghỉ Quốc khánh sao?" Dư Thi Diệp đề nghị: "Chúng ta đến nhà cậu ấy nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao, thuận tiện có thể đến Huyện Lý Lương du lịch."

"Các cậu muốn đến Lý Lương sao?" Nhan Hồi hỏi.

"Đúng vậy, không chào đón sao?"

"Không phải không chào đón, các cậu ở đâu thế?" Nhan Hồi nói: "Huyện chúng mình nhưng thật ra có khách sạn nhưng các cậu cũng chưa thành niên, làm sao làm được thủ tục? Dư Thi Diệp thật ra có thể ở lại nhà mình, Tưởng Tri Hành là nam sinh..."

"Để cậu ấy ở lại nhà Cao Dữ Châu cách nhà Lưu Tư Vũ gần, vừa lúc làm cậu ấy yên tâm." Bàn tay Dư Thi Diệp vung lên thay Tưởng Tri Hành làm quyết định.

"Mình không phải không yên tâm, mình là..." Tưởng Tri Hành bị nói đến sốt ruột: "Mình là quan tâm bạn học!"

"Được, được, được quan tâm bạn học." Dư Thi Diệp nói có lệ.

"Ờm..." Nhan Hồi nhịn không được mà nhắc nhở: "Cao Dữ Châu không có điều hòa, cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."

"Ký túc xá cũng không có điều hòa." Tưởng Tri Hành nhún vai tỏ vẻ không sao.

"Hơn nữa sẽ có vị của chuồng heo."

"Ký túc xá có người không thích sạch sẽ nên hương vị còn nặng hơn chuồng heo."

Dư Thi Diệp nhíu mày ghét bỏ mà "Y..." một tiếng: "Mọi người đều ở ký túc xá làm sao có thể không có đạo đức công cộng thế? Giáo viên mặc sao?"

"Giáo viên chỉ là phê bình giáo dục không được việc."

"Vậy các cậu nên liên hợp lại đánh cậu ấy, làm cậu ấy hiểu sự hiểm ác của xã hội." Dư Thi Diệp đưa ra chủ ý.

Tưởng Tri Hành nâng đồng hồ nhìn thoáng qua thời gian: "Mau vào học đi, tôi đi nói với Cao Dữ Châu một tiếng, hỏi xem có thể ở nhà cậu ấy hay không."

Dứt lời, cậu ta bước vào phòng học.

Ánh mặt trời sau thu của Lý Lương thậm chí còn độc hơn mùa hè.

Lưu Tư Vũ đi theo sau cha đi vào trong nhà, đá màu trắng trên đường đất phản xạ ánh mặt trời làm cô ấy hoảng sợ, làm cô ấy không nhịn được mà nheo mắt lại, túm chặt quai đeo của cặp sách.

"Chờ chút nữa thấy thân thích nhà nên chào thì chào, đừng làm nhóm bọn họ cảm thấy mày không hiểu lễ nghĩa."

Lưu Tư Vũ nghe thấy lời dặn dò của cha, trằm mặc không trả lời.

Chủ nhiệm Phụ nữ trong thôn đứng ở trên đường hai cha con nhất định phải đi qua, cha Lưu thấy vậy thì thần sắc có chút khẩn trương.

Chủ nhiệm Phụ nữ gọi cha Lưu lại: "Nghe nói ông sắp xếp xem mắt cho con gái ông, chính là nhà mở tiệm mạt chược trên trấn kia?"

"Bà nghe ai nói? Không có, không có." Cha Lưu thề thốt phủ nhận.

Ánh mắt Chủ nhiệm Phụ nữ sắc bén nhìn cha Lưu, tạm dừng một lát mới nói: "Ông muốn sắp xếp cũng vô dụng, sáng nay tiệm mạt chược nhà ông ta có người tụ tập đánh bạc, bị bắt rồi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp