Niên Đại Của Chúng Ta

Chương 4


2 tuần

trướctiếp

Nhan Hồi bị lòng hiếu kỳ sử dụng mở ra toàn bộ giấy gấp, cuối cùng nhìn thấy toàn cảnh trong giấy...

Chữ quyên tú phủ kín tờ giấy, là một phong thư.

Mở đầu thư viết "Tống Thường Lâm yêu mến", suy đoán từ nội dung hẳn là một bức thư tình.

Nhan Hồi nhanh chóng lộn giấy lại.

Nhưng vừa rồi cô mở ra quá nhanh, căn bản là không biết nên hoàn nguyên như thế nào, gấp ra một hình thức ban đầu là không có biện pháp tiếp tục nữa.

Cô buông giấy gấp bán thành phẩm ra khỏi phòng, phát hiện Nhan Chấn Quốc đang xem văn kiện.

"Cha..." Nhan Hồi do do dự dự mà nói: "Tống Thường Lâm hình như có cái gì lạc vào đống bài thi."

"A?" Nhan Chấn Quốc nghi hoặc mà ngẩng đầu: "Thứ gì?"

Nhan Hồi không dám nói thẳng là thư tình, đề nghị: "Hay là cha gọi điện thoại trước hỏi cậu ấy có phải mất cái gì hay không?"

Nhan Chấn Quốc hồ nghi mà nhìn con gái nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi một dãy số.

Sau khi vang lên vài tiếng, Tống Vệ Đông ở bên kia nhận điện thoại.

"Alo? Tống chủ nhiệm..." Nhan Chấn Quốc hàn huyên với Tống Vệ Đông vài câu mới tiến vào đề tài: "Tiểu Hồi nói hình như có cái gì rơi trong tập bài thi, Lâm Lâm có thứ gì bị mất hay không?"

Tống Vệ Đông bên điện thoại bên kia đang hỏi Tống Thường Lâm có thứ gì mất rồi hay không.

Nhan Chấn Quốc đợi trong chốc lát nhận được câu trả lời, như suy tư gì mà lặp lại: "Ồ, cậu ấy bảo không có mất thứ gì?"

Nhan Chấn Quốc dò hỏi mà nhìn con gái.

Nhan Hồi đành phải miêu tả tinh tế hơn chút: "Là một tờ giấy gấp, mặt trên có tên của Tống Thường Lâm."

Nhan Chấn Quốc thuật lại lời nói, bên kia vẫn trả lời "Không có." như cũ.

Nhan Hồi cảm thấy vô lực sâu sắc, giơ tay che che giữa mày, suy tư nên dùng phương thức nào mới có thể không nói đây là thư tình để Tống Thường Lâm lĩnh ngộ được ý cô.

Dù sao việc này liên quan đến riêng tư, nói chuyện này trước phụ huynh không tốt lắm.

Không đợi cô nghĩ ra biện pháp, Nhan Chấn Quốc đã lười làm ống loa trực tiếp đưa điện thoại cho con gái: "Chính con nói với cậu ấy đi."

Nhan Hồi luống cuống tay chân mà nhận điện thoại, mang theo một tia xấu hổ đặt ống nghe lên tai.

Vốn tưởng rằng vẫn là Tống Vệ Đông nhận điện thoại không nghĩ đến lại truyền đến tiếng nói hơi khàn khàn mang theo sự ngây ngô của học sinh cấp ba: "Xin chào, tôi là Tống Thường Lâm."

"Xin, xin chào, tôi là Nhan Hồi." Nghe được lời chào hỏi chính thức như thế Nhan Hồi vội vàng đáp lại theo bản năng, cầm điện thoại đi đến chỗ yên lặng của ban công: "Cái kia, tôi phát hiện một phong thư trong tập bài thi của cậu..."

Tống Thường Lâm hỏi: "Thư gì?"

"Ờm... bước đầu suy đoán chắc là một phong thư tình." Nhan Hồi cẩn thận nói.

"Có ký tên không?"

"Hình như tên là Doãn gì đó..."

Tống Thường Lâm "ồ" một tiếng, Nhan Hồi còn tưởng rằng cậu đã nghĩ ra gì không nghĩ đến câu nói tiếp theo của cậu chính là: "Tôi không quen bạn học họ Doãn nào."

Xác thật chắc là không quen biết.

Bởi vì mở đầu thư có viết... Bạn học Tống Thường Lâm, cậu có lẽ không quen biết mình nhưng mình biết cậu.

Nhan Hồi thử thăm dò hỏi: "Vậy... Cần tôi gửi phong thư này về cho cậu không?"

Tống Thường Lâm nói: "Không cần, cậu vứt đi là được."

"Vứt..." Nhan Hồi chưa từng làm việc này, có chút không tiếp thu nổi: "Có phải không lễ phép hay không?"

Tống Thường Lâm đề nghị: "Hoặc là cậu gửi cho tôi để tôi tự mình vứt?"

Vậy không khỏi quá phiền toái.

Nhan Hồi nói: "Vậy tôi vẫn tự mình xử lý đi, cậu không có ý kiến là được."

"Tôi không có ý kiến." Tống Thường Lâm nói: "Còn có việc khác không?"

"Không."

Nhan Hồi nói xong Tống Thường Lâm bên kia dừng một chút nói: "Vậy... tạm biệt."

Rồi cúp điện thoại.

Tống Thường Lâm cầm điện thoại hậu tri hậu giác nghĩ, chính mình có phải cúp quá nhanh hay không? Nhưng hình như cũng không có cách vãn hồi, cứ như vậy đi.

Cậu trả điện thoại cho Tống Vệ Đông.

Chu Thiến đang nói chuyện với chồng thấy con trai đi từ ban công về thì dừng câu chuyện lại, hỏi: "Con rốt cuộc là có đồ rơi trong bài thi hay không?"

"Không có." Tống Thường Lâm giải thích ngắn gọn: "Là có người nhét thư vào bên trong."

Chu Thiến hỏi: "Thư tình?"

"Đại khái là vậy." Tống Thường Lâm không muốn theo đuổi miệt mài.

Chu Thiến truy hỏi: "Con không muốn biết là ai viết cho con?"

"Không muốn." Tống Thường Lâm cầm lấy quả táo cắn một miếng, vừa ăn vừa đi vào thư phòng của chính mình.

Chu Thiến chuyển hướng sang Tống Vệ Đông: "Ông nói con trai ông có phải quá lạnh nhạt hay không?"

Tống Vệ Đông cảm thấy không thể hiểu được: "Con trai bà không yêu sớm mà làm sao bà lại còn không vui?"

Nhan Hồi cầm điện thoại có chút hỗn độn trong gió ở bên kia: Đây là hiệu suất học sinh xuất sắc làm việc? Sạch sẽ, lưu loát, quá nhanh, quá nguy hiểm.

Cô trả điện thoại cho cha.

Nhan Chấn Quốc hỏi: "Đến tột cùng có phải đồ vật của Lâm Lâm hay không?"

"Đúng vậy."

"Vậy con đưa đồ vật cho cha, lần sau có cơ hội lên tỉnh thì cha mang trả."

Nhan Hồi lắc lắc đầu: "Cậu ấy từ bỏ."

"..." Nhan Chấn Quốc thật sự không hiểu bọn nhỏ trong tuổi dậy thì rốt cuộc nghĩ gì.

Bài thi của trường cấp ba phụ thuộc Đại học Sư phạm có khó khăn lớn, Nhan Hồi quyết định làm xong bài tập nghỉ đông trước rồi lại nói.

Trong những ngày cô kéo dài, qua Tất niên, Nhất Trung của thành phố cũng không ngừng mà bắt đầu học kỳ mới.

Ngày khai giảng Nhan Hồi đến sớm, Cao Dữ Châu và Lưu Tư Vũ đều không ở đó.

Nhan Hồi đành phải cầm bài thi đi tìm chủ nhiệm lớp dò hỏi đề mình không biết.

Chủ nhiệm lớp nhận bài thi, ánh mắt tự nhiên rơi xuống trên mấy chữ "Trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm": "Em tìm thấy bài thi của Trường trung học phụ thuộc Đại học Sư Phạm?"

"Con trai của bạn cha em ở trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm." Nhan Hồi giải thích ngắn gọn.

"Ồ..." Chủ nhiệm lớp như suy tư gì mà cầm lấy bài thi lật lật: "Phụ huynh của các em nghe nói đề thi của trường trung học phụ thuộc Đại học Sư phạm rất lợi hại thì nghĩ mọi cách mà tìm bài thi của trường đó cho các em làm... nhưng mà phụ huynh của các em đã hiểu sai rồi."

Nhan Hồi kỳ quái hỏi: "Hiểu sai cái gì?"

"Trường ta mua đề của trường trung học phụ thuộc Sư Đại là phản hồi tình huống cơ bản của trường ta cho bọn họ, giáo viên của bọn họ sẽ làm ra bộ đề thích hợp cho trường ta, luyện tập như vậy mới hữu hiệu nhất." Chủ nhiệm lớp chỉ chỉ bài thi trong tay: "Nhưng đây là bài thi của chính trường trung học phụ thuộc Sư Đại, là giáo viên trong trường căn cứ làm theo trình độ học sinh trong trường họ, học sinh của trường khác đến làm rất có thể sẽ bị "hệ thống không kiêm dung"." (Ý là không thể làm được, không dung nạp được kiến thức)

Chủ nhiệm lớp nâng nâng bài thi trong tay: "Những bài thi này mỗi một phần em biết làm mấy bài?"

"Hai ba bài..."

Vẻ mặt Chủ nhiệm lớp có biểu cảm "quả nhiên là như thế": "Đây là biểu hiện điển hình của "hệ thống không kiêm dung", những bài thi này em đừng làm gì, chờ sau khi ôn tập xong toàn bộ, em muốn tăng bản thân lên thì nói sau.

Nhan Hồi tiếp nhận bài thi Chủ nhiệm lớp đưa đến: "Thầy, nghe nói đề thi của trường trung học phụ thuộc Sư Đại đặc biệt khó mua?"

Chủ nhiệm lớp gật đầu thừa nhận cách nói này: "Chúng ta mua loại bài thi này cần giáo viên của trường đó xem tư liệu lớn, phân tích mấy trăm bài thi, nghiện cứu tình huống mỗi học sinh, vô cùng hao phí tinh lực và thời gian, cũng vô cùng ảnh hưởng đến kế hoạch dạy học bản thân bọn họ, cho dù đưa tiền thì các giáo viên trường đó cũng hoàn toàn không thích làm chuyện này."

"Vậy bọn họ như thế nào..."

"Bởi vì đây là nhiệm vụ giáo dục của tỉnh."

"Ồ..." Nhan Hồi bừng tỉnh đại ngộ: "Là vì cân bằng sự chênh lệch tài nguyên giáo dục của khu vực?"

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc mà nhìn Nhan Hồi: "Em còn biết rất nhiều."

Nhan Hồi thường xuyên nghe cha mẹ thảo luận, ít nhiều cũng có thể mưa dầm thấm đất.

"Đúng rồi." Chủ nhiệm lớp tò mò hỏi: "Tống Thường Lâm nhà bạn cha em có phải là hạng nhất của trường trung học phụ thuộc Sư Đại không? Cái cậu văn lý toàn tài đó?"

Nhan Hồi không hỏi thăm kỹ càng về thành tích của Tống Thường Lâm, cha mẹ nói những việc này cô cũng không thích nghe: "Em không biết."

"Nếu thật là cậu ấy thì không kỳ quái, bài thi này không phải trình độ của lớp bình thường của trường đó, cậu ấy là học lớp trọng điểm mà khi cậu ấy đáp đề thường dùng những phép tính đơn giản nhất."

Lúc này Nhan Hồi mới thân thiết cảm nhận được sự chênh lệch giữa hai người: "Không phải không cho lập lớp trọng điểm sao?"

"Không có lớp trọng điểm còn có lớp thi đua, lớp hoả tiễn, rốt cuộc cũng không thể ngăn cản học sinh phát huy sở trường đặc biệt." Chủ nhiệm lớp dừng một chút lại nói: "Thật ra học sinh tốt nhất đừng biết những chuyện đó, tài nguyên giáo dục chênh lệch cũng không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể đền bù, học sinh đã biết rất ảnh hưởng tâm thái."

"Vậy... thầy vì sao lại muốn nói cho em?"

"Thầy sợ không nói rõ ràng, em sẽ tiếp tục liều mạng trên bài thi này." Chủ nhiệm lớp nói.

Nhan Hồi hiểu rõ, nói tạm biệt với thầy giáo, bước ra khỏi văn phòng.

Còn chưa đi đến cửa phòng học, đã bị Chu Lâm - đại biểu của tiết toán học lớp (2) gọi lại: "Nhan Hồi..."

"Có chuyện gì sao?" Nhan Hồi dừng bước chân chờ Chu Lâm đến gần.

Chu Lâm hiếu kỳ nói: "Nghe nói cậu có bài thi toán của trường học phụ thuộc Sư Đại?"

Vừa rồi Chu Lâm đến nộp bài tập, vừa lúc nghe thấy cuộc đối thoại của Nhan Hồi và Chủ nhiệm lớp.

Nhan Hồi gật gật đầu.

"Có thể cho mình mượn nhìn xem hay không?"

Nhan Hồi do dự một lát, đưa bài thư ra, chần chờ nói: "Thầy giáo nói chúng ta làm cái này sẽ bị "Hệ thống không kiêm dung"..."

"Ồ, mình nghe được." Chu Lâm nhận bài thi nhìn nhìn: "Mình chỉ là có chút tò mò bài thi của trường trung học phụ thuộc Sư Đại là kiểu gì."

Chu Lâm cầm bài thi hỏi Nhan Hồi: "Mình có thể cầm đi photo một lần hay không?"

Nhan Hồi không thèm để ý mà gật đầu.

"Cảm ơn." Chu Lâm cười nói rồi xoay người rời đi.

Nhan Hồi nhìn bóng dáng Chu Lâm nghi hoặc mà gãi gãi đầu, không hiểu một phần bài thi bị "hệ thống không kiêm dung" còn có gì đẹp.

Cô trở lại phòng học, thấy Cao Dữ Châu đã ngồi trên chỗ ngồi, bước chân nhẹ nhàng mà đi lên chào hỏi:

"Cao Dữ Châu!"

Ngữ khí của cô hưng phấn, bộ dáng hưng phấn chạy đến làm Cao Dữ Châu không nhịn được mà cong cong khoé miệng: "Làm sao cậu đến sớm vậy?"

"Cha mình phải đi công tác nên mang mình đến đây trước." Nhan Hồi đến gần, nhìn ra sự chênh lệch giữa chiều cao giữa hai người: "Làm sao hai tháng không gặp cậu lại cao lên rồi?"

"Không có chứ."

"Thật đấy..." Nhan Hồi chắc chắn mà nói: "Trước kia mình nhìn thẳng có thể nhìn thấy lông mày của cậu, bây giờ chỉ có thể nhìn đến mũi cậu."

Không chỉ có chiều cao đã phát sinh biến hoá, từng bình sữa bò kia phảng phất như chất kích thích, nam sinh vốn dĩ có gương mặt văn tú dần dần có một hình dáng cương nghị, trung hoà vào nhau có vẻ mặt mày anh nghị hơn không ít.

Nhan Hồi phát ra cảm thán từ đáy lòng: "Nam sinh ở cái tuổi này thật sự giống như thân trúc."

Cao Dữ Châu bị ngữ khí nghiêm túc chọc cười: "Vậy phải cảm ơn sữa bò của cậu."

Nhan Hồi nhỏ giọng nói thầm: "Mình cũng uống sữa bò làm sao lại không cao..."

Cao Dữ Châu hỏi: "Cậu cảm thấy cao như nào mới là cao?"

"1m7 đi."

"..."

"Không phải mình tham đâu, em họ mình bây giờ còn cao hơn mình, em ấy nhất định muốn đi về phía 1m7, mình chỉ là không muốn đánh mất tôn nghiêm của chị gái như mình." Nhan Hồi nghiêm túc giải thích.

Cao Dữ Châu cười lấy sách giáo khoa từ cặp sách ra.

"Aizzz, Cao Dữ Châu, dưa muối mẹ cậu làm ăn ngon thật." Lúc Nhan Hồi nói những lời này yên lặng nuốt nước miếng.

"Phải không?" Mi mắt Cao Dữ Châu cong xong, tươi cười như gió xuân: "Vậy chờ cuối tuần mình lại mang đến nhà cậu một vại."

"Không cần, không cần, chờ cha mình xuống nông thôn, mình trả vại đó cho nhà cậu..." Nhan Hồi có chút ngượng ngùng: "Mẹ mình nói thế không quá tốt."

"Mẹ mình mỗi lần đều sẽ làm rất nhiều dưa muối, đưa cho thân thích bạn bè nhiều chút, nếu cậu không cần nhà mình cũng không ăn hết."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp