Niên Đại Của Chúng Ta

Chương 3


2 tuần

trướctiếp

"Vâng, heo nhà cậu ấy nuôi rất tốt, trong phòng cũng được dọn thật sự sạch sẽ." Nhan Hồi nhớ đến bạn học tiểu học với mình, không biết nhà bạn học tiểu học của mình có tốt hơn trước kia không?
 

Nhất định là có đi.
 

"Chờ nuôi heo lớn rồi bán đi, bọn họ chắc sẽ có một nguồn thu nhập tốt." Nhan Chấn Quốc phỏng đoán.
 

"Đây là nhóm heo đầu tiên sao?"
 

"Đúng vậy."
 

"Lần trước cha lấy "Sổ tay kiến thức nuôi heo" kia về đã là rất lâu trước kia, con cho rằng bọn họ đã bán được một đám."
 

"Không có, chu kỳ nuôi dưỡng heo bản địa rất dài."
 

"Sẽ có người mua chứ?" Nhan Hồi lo lắng hỏi: "Con cũng không biết có heo bản địa."
 

"Sẽ." Nhan Chấn Quốc nói: "Chất thịt heo bản địa càng tốt càng ngon, khi còn nhỏ con đã từng ăn rồi."
 

Nhan Hồi nghĩ nghĩ nói: "Con nhớ rõ thịt heo khi còn nhỏ ăn càng ngon còn tưởng rằng là khi còn nhỏ con không ăn qua thứ gì tốt..."
 

"Khi con còn nhỏ còn không ăn qua đồ gì à?" Nhan Chấn Quốc cười nói: "Con còn ăn ngon hơn mọi người năm cha sinh rất nhiều."
 

Nhan Hồi nói: "Chưa từng ăn gà rán."
 

"Những thứ đó không được tính là thứ gì tốt." Nhan Chấn Quốc tuy không nghiêm lệnh cấm con gái ăn gì nhưng tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con gái lấy những món đó thành món chính: "Đều là thực phẩm rác."
 

"Con biết rồi, biết rồi..." Nhan Hồi trả lời có lệ.
 

Giữa trưa thứ hai Nhan Hồi và Lưu Tư Vũ cùng đến nhà ăn gọi hai phần cơm đặt lên bàn.
 

Lưu Tư Vũ nhìn phần cơm dư thừa kia, đang muốn hỏi phần cơm này cho ai thì Cao Dữ Châu vừa lúc đi vào từ cửa nhà ăn.
 

Nhan Hồi giơ tay vẫy vẫy Cao Dữ Châu đang đi vào.
 

Trong lòng Lưu Tư Vũ hiểu rõ, yên tâm ăn cơm của mình không nói gì nữa.
 

Cao Dữ Châu đi vào ngồi xuống phía đối diện của Nhan Hồi, cúi đầu nhìn đến mâm đồ ăn của chính mình, hơi hơi ngạc nhiên: "Nhiều như vậy?"
 

"Nam sinh ở tuổi dậy thì không phải ăn rất nhiều sao?" Nhan Hồi nhìn về bạn học cùng lớp ngồi bên cạnh Cao Dữ Châu - lớp trưởng Chu Khải Ngôn.
 

Mâm đồ ăn của Chu Khải Ngôn tràn đầy, còn có một cái đùi gà, bị Nhan Hồi nói như vậy nhanh chóng biện giải cho chính mình: "Mình đây là để lớn nhanh."
 

"Đúng vậy, lớn nhanh." Nhan Hồi nói xong lại sợ Cao Dữ Châu thật sự không ăn hết mà chống tay anh lại: "Cậu ăn không hết thì đưa cho Chu Khải Ngôn hoặc cho mình, sau này mỗi ngày mình đều mời cậu ăn cơm trưa nhé."
 

Chu Khải Ngôn nhanh chóng đồng ý, sợ Nhan Hồi đổi ý: "Tốt, tốt!"
 

Cao Dữ Châu cầm chiếc đũa thành thật nói: "Cậu mời tôi như vậy thì tiền trong thẻ cơm tôi không dùng hết được."
 

Nhan Hồi không rõ nơi này có gì có thể rối rắm: "Dùng không hết thì học kỳ sau lại dùng tiếp."
 

Chu Khải Ngôn vừa ăn đùi gà vừa hỗ trợ giải thích: “Tiền trong thẻ của Cao Dữ Châu là trường học trợ cấp, mỗi học kỳ đều phát, cuối kỳ sẽ thành không.”

 

"Ồ..." Nhan Hồi thật sự biết rất ít về chính sách trợ cấp của Nhất Trung thành phố nhưng còn may cô có kế hoạch dự phòng.
 

Cô đẩy sữa bò vừa mua đến trước mặt Cao Dữ Châu: "Vậy sau này mình mời cậu uống sữa mỗi ngày... một ly sữa mỗi ngày, người Trung Quốc cường tráng - bạn học Cao Dữ Châu, xin hãy vì Tổ quốc mà trưởng thành khoẻ mạnh trong tương lai."
 

Cao Dữ Châu thật sự không nhịn được mà phụt cười ra tiếng, mi mắt cong cong: "Tôi khoẻ mạnh trưởng thành có quan hệ gì với tương lai Tổ quốc sao?"
 

"Vậy là đương nhiên, người trẻ tuổi đều là tương lai của đất nước." Nói xong Nhan Hồi đẩy một hộp sữa bò khác cho Lưu Tư Vũ: "Bạn học Lưu Tư Vũ cũng vậy."
 

Lưu Tư Vũ cũng cười ha ha: "Nhan Hồi, cậu với cha mẹ cậu thật giống nhau, đều..."
 

"Đều cái gì?"
 

Lưu Tư Vũ gặp một miếng giá mà Nhan Hồi thích ăn vào trong bát cô: "Đều rầu thúi ruột vì tương lai Tổ quốc."
 

Nhan Hồi vui vẻ tiếp thu sự khích lệ này.
 

Buổi tối, nhóm ban ủy của lớp họp xong Chu Khải Ngôn cùng hai uỷ viên học tập lớp (2) về ký túc xá, gặp được bạn học ký túc xá bên cạnh vui vẻ đi lên nói: "Ai, dầu gội của Cao Dữ Châu lớp mấy cậu cũng quá thấp kém đi? Cậu nhìn bao bì đóng gói chưa? Quả thực giống như là..."
 

"... Liên quan gì đến cậu?" Chu Khải Ngôn nghe được một nửa, ngữ khí lạnh lùng đánh gãy lời nói của đối phương.
 

Đối phương bị nói đến sửng sốt, không thể hiểu được mà nói: "Cậu tức giận cái gì chứ? Tôi cũng chưa nói cậu."
 

Uỷ viên học tập lớp (2) Tưởng Tri Hành nói tiếp: "Người ta học tập tốt hơn cậu nhiều, sau này nói không chừng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cậu, cậu quản người ta dùng dầu gội gì?"
 

Bị trả lời liên tiếp nên Sở Sinh rốt cuộc không còn thấy thú vị mà căm giận tránh đi.
 

Bên trong tập thể học sinh có người làm điều ác, sẽ lấy chuyện của những người khác trêu đùa nhưng có những người làm việc thiện, người theo đuổi cũng có đa số.
 

Không ít người đến hỏi Nhan Hồi con đường quyên tặng trong Huyện muốn quyên chút tiền vặt cho trấn Hương của Cao Dữ Châu.
 

Nhan Hồi cho địa chỉ và số điện thoại liên hệ của Hội chữ thập đỏ Huyện, vẫn luôn có học sinh đến tìm cô dò hỏi công việc tương quan.
 

Thậm chí có khi lén tìm thấy Nhan Hồi thần thần bí bí: "Mình có thể quyên một chiếc smartphone cho các học sinh nghèo trong thôn không?"
 

Nhan Hồi hỏi: "Điện thoại gì?"
 

Sở Sinh lấy một chiếc IPhone mới nhất ra.
 

Nhan Hồi nghiêm cẩn nói: "Đồ vật quá mức xa xỉ hình như cũng không tốt khi cho học sinh nghèo khó dùng..."
 

Thời gian nghỉ đông có người quyên mười vạn nhân dân tệ cho trấn Hương của Cao Dữ Châu.
 

Số tiền này đặt trong khả năng bây giờ thì không có gì nhưng những năm đó ở huyện Lý Lương là số tiền hiếm có.
 

Huyện muốn thể hiện sự long trọng nên mời Chủ tịch Huyện Nhan Chấn Quốc tham gia nghi thức quyên tặng.
 

Đàn Tuyết Mai đến mở họp ở thành phố, Nhan Hồi sợ rửa bát lại theo cha xuống nông thôn.
 

Trên nghi thức quyên tặng, Nhan Hồi gặp được con trai của người quyên tặng... Chu Khải Ngôn.
 

Hai người chợt gặp mặt nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Chu Khải Ngôn đánh vỡ trầm mặc trước: "Hoá ra cha cậu là Chủ tịch Nhan."
 

Nhan Hồi nói: "Hoá ra cha cậu là ông chủ của Đồ điện Hưng Thịnh."
 

Ông chủ của Đồ điện Hưng Thịnh là phía quyên tặng. Đồ điện Hưng Thịnh ở thành phố có một cửa hàng mặt tiền tương đối lớn, mỗi lần Nhan Hồi ngồi xe về nhà đều có thể nhìn thấy.
 

Bạn học của mình ở Nhất Trung thành phố, mỗi người đều là ngoạ hổ tàng long.
 

"Mình đã bảo là nghỉ đông, phía quyên tặng còn mãnh liệt không gọi học sinh đến đây, nói sợ quấy rầy việc học của bọn họ, thật sự là quá kỳ lạ..." Nhan Hồi hỏi: "Cậu không muốn Cao Dữ Châu phát hiện là nhà cậu quyên góp?"
 

"Đúng vậy nếu không thì sau này không phải chúng mình gặp nhau sẽ có chút xấu hổ hay sao?" Chu Khải Ngôn vừa nói không ngừng vừa đánh giá bốn phía giống như sợ Cao Dữ Châu vọt ra từ góc nào đó.
 

"Nhà Cao Dữ Châu cách Trấn xa lắm, yên tâm." Nhan Hồi an ủi cậu ấy: "Nhưng mà vì sao nhà cậu lại quyên tiền? Trợ giúp bạn học không phải giúp đến mức quá thổ hào đi?"
 

"Đây là đầu tư mà." Chu Khải Ngôn nói: "Cậu xem, nhà mình lần này quyên tiền là dùng để phát học bổng cho học sinh ưu tú trong gia đình nghèo khó, chỗ này nhất định sẽ có vài người sau này sẽ trở nên nổi bật đi? Cha mình nói, cái này gọi là giúp mọi người làm điều tốt, hoà khí sinh tài."
 

"Ánh mắt lâu dài." Nhan Hồi tán đồng nói.
 

"Ai." Chu Khải Ngôn hỏi Nhan Hồi: "Làm sao cậu không nói cha cậu là Chủ Tịch Huyện?"
 

"Cậu cũng chưa nói cha cậu là ông chủ mà."
 

"Mình sợ nói ra sẽ làm các bạn học cảm thấy mình khoe giàu."
 

"Mình sợ nói ra sẽ làm các bạn cảm thấy mình đang so sánh cha."
 

"Chúng ta nói rồi nhé, bảo mật cho nhau..."
 

"Được."
 

Xét thấy hai người đều có "bí mật không thể cho ai biết", hiệu lực của lời thề này có thể duy trì đến thời gian lớn lên.
 

Nghi thức quyên tặng kết thúc, Nhan Chính Quốc mang con gái đến đồng ruộng xem xét, thuận đường đi một chuyến đến nhà Cao Dữ Châu.
 

Heo nhà Cao Dữ Châu đã được bán, giá cả cũng không tồi.
 

Trải qua sự nghiệp đưa sữa bò nửa năm, sắc mặt của Cao Dữ Châu càng thêm hồng nhuận.
 

Mẹ Cao Dữ Châu nhiệt tình mà đóng gói một vại dưa muối kiên trì mang lên xe cho hai cha con nhà họ Nhan.
 

Lúc trở về Nhan Chấn Quốc khen con gái: "Tiểu Hồi rất có tinh thần hữu ái hỗ trợ bạn học."
 

Nhan Hồi khiêm tốn tỏ vẻ không có gì.
 

Nhan Chấn Quốc nói: "Vừa lúc cha có đồ muốn khen thưởng con."
 

Quay về đến nhà Nhan Hồi vừa mới buông vại dưa muối xuống, Nhan Chấn Quốc đã lấy ra một xấp bài thi rất dày, làm lơ hắc tuyến đầy mặt con gái mà đặt lên tay con gái: "Lần trước lên tỉnh học tập nghe Tống đại đại của con nói, bài thi trường trung học thuộc Đại học Sư Phạm đặc biệt tốt, các trường học khác muốn mua cũng không mua được."
 

Tống đại đại tức là Tống Vệ Đông - lãnh đạo cũ của Nhan Chấn Quốc, bây giờ làm chủ nhiệm cho văn phòng chính phủ.
 

Chữ "cũ" trong lãnh đạo cũ này cũng không chỉ có lớn tuổi mà chỉ lúc hai người còn là cộng sự, Tống Vệ Đồng vẫn luôn là lãnh đạo của Nhan Chấn Quốc.
 

Từ trong thôn đến trong trấn, từ cấp Huyện đến cấp thành phố... nhiều năm như vậy.
 

Dường như mỗi lần Tống Vệ Đông thăng chức, Nhan Chấn Quốc cũng được nâng đỡ theo.
 

Đàm Tuyết Mai từng lén lút nói với con gái: "Tống đại đại của con không có khả năng buông tha cho cây súng như cha con, chờ xem, ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ điều cha con lên trên mới có thể giúp ông ấy."
 

Nhan Hồi khó hiểu hỏi: "Cha được coi trọng không tốt sao?"
 

Đàm Tuyết Mai ôm tay thở dài: "Mỗi lần đều là ông ấy điều đi làm công việc khó nhất, gặm khúc xương khó gặm nhất, có được hay không cũng khó nói..."
 

Nhan Hồi cúi đầu nhìn xấp bài thi trong tay kia, cuốn đầu mấy chữ "Trường học phụ thuộc Đại học Sư phạm" rất chói mắt: "Vậy cha lấy đến như thế nào?"
 

"Con quên rồi sao? Con trai của Tống đại đại của con học ở trường trung học phụ thuộc Đại học Sư Phạm." Nhan Chấn Quốc nói.
 

Con trai Tống Vệ Đông tên là Tống Thường Lâm, thành tích học tập từ nhỏ đã ưu việt, nếu không phải hai nhà cách khá xa thì Tống Thường Lâm sẽ trở thành "con nhà người ta" trong thời thơ ấu của Nhan Hồi.
 

"Cha xin Tống đại đại của con hỗ trợ bảo Lâm Lâm chọn mấy bộ bài thi toán học ngày thường hay làm, dù sao toán học cũng là điểm yếu của con." Biểu tình "không cần cảm ơn cha, đây đều là chuyện cha nên làm" viết đầy mặt Nhan Chấn Quốc.
 

Nhan Hồi cũng không để ý bài thi cha tìm cho cô làm thêm nhưng mà nói bài thi thành một phần thưởng thì loại cảm giác này thật sự quá sốt ruột.
 

"Thất thần làm gì?" Nhan Chấn Quốc hưng phấn thúc giục: "Mau cầm đi làm đi."
 

Phảng phất bài thi của trường trung học phụ thuộc Đại học Sư Phạm này như một vũ khí chí tôn, con gái có thể đứng đầu võ lâm toán học vậy...
 

"Ồ." Nhan Hồi ôm bài thi cọ tới cọ lui đi về phòng.
 

Cô đặt bài thi lên bàn, lấy giấy nháp, chán muốn chết mà cầm một cây bút.
 

Làm đề thứ nhất còn được tính là thuận lợi, đề thứ hai có chút vướng mắc, đề thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... Rất tốt, những đề tiếp theo cô đều không biết làm câu nào.
 

Rõ ràng thoạt nhìn khảo sát đều là kiến thức đã học nhưng suy nghĩ giống như là bị một khối đá lớn ở một phương ngăn chặn lại, làm sao cũng không đi qua được.
 

Nhan Hồi càng xem càng bực bội, động thủ lật lật bài thi về phía sau.
 

Lúc này một tờ giấy gấp thành hình trái tim rơi ra ngoài.
 

Khi còn nhỏ Nhan Hồi từng thấy loại giấy gấp thành trái tim này, vô cùng lưu hành trong lớp học, chẳng qua Nhan Hồi lúc đó không học được cách gấp.
 

Cô cúi người nhặt tờ giấy lên, phát hiện màu của giấy rất xinh đẹp, màu lục lam tươi mát làm người ta liên tưởng đến trời xanh bích thảo.
 

Cô động thủ hoá giải một tầng trên cùng bỗng nhiên muốn học nên gấp như thế nào một chút.
 

Trong quá trình tờ giấy gấp bị mân mê lộ ra vài khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy chữ viết bên trong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp