Niên Đại Của Chúng Ta

Chương 2


2 tuần

trướctiếp

Đàm Tuyết Mai mở miệng muốn nói.
 

Thật vất vả mới được cha khích lệ, Nhan Hồi lập tức tri ân báo đáp giải vây giúp cha, lôi kéo tay áo ý bảo Đàm Tuyết Mai xem đồng phục hộ, nói sang chuyện khác: "Mẹ, mẹ xem, đồng phục của Nhất Trung của thành phố thật sự rất khó coi, khó trách trường học trong huyện đều không đặt đồng phục."
 

"Đồng phục không phải đều như vậy sao? Con còn muốn mặc vest với váy ngắn?" Đàm Tuyết Mai nhìn lướt qua trên người con gái: "Lại nói trường học trong huyện không đặt đồng phục, là sợ gia tăng gánh nặng cho các gia đình nghèo khó, học sinh trong huyện muốn mặc cũng không mặc được."
 

Nhan Hồi hỏi: "Vì sao trường học trong thành phố lại không sợ gia tăng gánh nặng của gia đình nghèo khó?"
 

"Học phí trường học trong thành phố kinh phí đầy đủ, gia đình nghèo khó có thể xin miễn phí đồng phục." Đàm Tuyết Mai giải thích, nhìn thấy biểu tình buồn bực của con gái, nói: "Được rồi được rồi, hiện tại váy quá đắt khó coi, sang năm lại mua cho con thêm hai cái nữa."
 

Nhan Hồi giơ tay cao lên hoan hô: "Mẹ vạn tuế..."
 

Đối với quần áo thu đông Nhan Hồi cũng không để ý thế nào, nhưng mùa hè nhất định phải mặc váy, đủ các loại váy, cảm giác đó mới coi là những ngày nghỉ mát.
 

Ngày hôm sau Đàm Tuyết Mai đi ra ngoài liên hoan với bạn bè, Nhan Chấn Quốc lái xe đưa con gái đến trường học của Hương Trấn ở bên cạnh dạo một vòng.
 

Nhan Hồi ngậm kẹo que đi sau cha mình, Nhan Chấn Quốc chuyển đồ xong còn không quên dặn dò hiệu trưởng: "Có học sinh biết làm chuyện xấu muốn tránh camera, cho nên sẽ làm thành một vòng cố ý che đậy tầm mắt, phát sinh tình huống như vậy cũng phải nhanh chóng gọi người đi qua xem xét."
 

Hiệu trưởng đáp liên thanh "được", còn hỏi Nhan Chấn Quốc muốn ở lại ăn cơm hay không, Nhan Chấn Quốc nhanh chóng từ chối: "Không được, vốn dĩ là cuối tuần, không nên quấy rầy anh nghỉ ngơi."
 

Hiệu trưởng vội nói, không quấy rầy không quấy rầy.
 

Từ khu nhà cuối cùng đi ra khỏi trường học, ngồi lại lên xe, Nhan Chấn Quốc nâng đồng hồ nhìn thời gian: "Chúng ta đến nhà Cao Dữ Châu nhìn xem đi?"
 

"Được ạ." Nhan Hồi lấy kẹo que ra từ trong miệng, tùy tiện mà đáp một câu, thuận miệng hỏi: "Vì sao muốn đến nhà cậu ấy?"
 

"Nhà Cao Dữ Châu là nhà được bảo hộ đặc biệt." Nhan Chấn Quốc giải thích.
 

Tay thắt dây an toàn của Nhan Hồi dừng một chút, một lúc lâu sau không nói chuyện.
 

Trước kia cô đã đoán được, cha chắc là xuống nông thôn thị sát, đi qua nhà của Cao Dữ Châu, cho nên Cao Dữ Châu mới có thể gọi cha là "Chủ tịch Nhan."
 

Chỉ là không nghĩ đến, cha đến nhà Cao Dữ Châu là nguyên nhân này.
 

Từ nhỏ cô đã học được cách đi theo cha đến thị sát hộ gia đình bảo vệ đặc biệt.
 

Trong đó có một nhà, là nhà bạn học tiểu học có quan hệ tốt nhất với cô.
 

Ngày đó Nhan Hồi cầm một cây kẹo bông gòn màu sắc rực rỡ siêu lớn, khi đến nhà bạn học, cô đưa kẹo bông gòn cho em trai của bạn học.
 

Thái độ bạn học khác thường mà không thân cận với cô, lắc lắc đầu nói không muốn ăn.
 

Nhan Hồi cầm kẹo bông gòn có chút không biết làm sao, vừa lúc này em trai của bạn học cùng mấy đứa trẻ đều vô cùng đỏ mắt mà nhìn kẹo của mình.
 

Cô cầm kẹo bông gòn đi ra ngoài.

Không đợi cô mở miệng, kẹo bông gòn trong tay đã bị em trai bạn học cướp đi, ngay sau đó, mấy đứa trẻ xung quanh vây quanh đi lên, giống như sói đói chia phần ăn nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ kẹo bông gòn.
 

Bạn học tiểu học đứng ở một bên nhìn, trên mặt tràn đầy thần sắc khó coi.
 

Cuối cùng em trai của bạn học cảm thấy có chút ngượng ngùng, đưa cây kẹo bông gòn đã trụi lủi cho Nhan Hồi.
 

Nhan Hồi ngơ ngác mà nhận cây kẹo lại, bạn học phảng phất như hạ quyết tâm gì đó, đông cứng mà ném xuống một câu với cô: "Từ sau cậu đừng đến nhà tôi."
 

Sau đó, nhanh chóng chạy vào cửa nhà không quay đầu lại.
 

Rất lâu sau, Nhan Hồi mới hiểu ra một chút: Có người trên đời này, không muốn để bạn bè biết được cuộc sống của mình cực khổ.
 

Nghĩ đến đây, Nhan Hồi dừng bước ở bên ngoài cửa nhà Cao Dữ Châu, chần chừ nói với cha: "Con sẽ... không đi vào, chờ cha ở gần đây nhé."
 

"Làm sao vậy?" Nhan Chấn Quốc kỳ quái hỏi.
 

"Con sợ... Cao Dữ Châu thấy con đến nhà cậu ấy, sẽ không vui vẻ." Nhan Hồi nghĩ nghĩ nói: "Vẫn nên chờ cậu ấy sau này mời con, con đến thì tương đối tốt."
 

"Nhan Hồi?" Tiếng nói của Cao Dữ Châu truyền đến, chợt đánh gãy lời đối thoại của hai cha con.
 

Nhan Hồi ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Cao Dữ Châu vừa lúc đi ra khỏi phòng.
 

Trên mặt anh mang theo ý cười ôn hoà, đi đến bên cạnh, lễ phép mà nói với Nhan Chấn Quốc: "Chào chú Nhan."
 

"Chào cháu." Nhan Chấn Quốc vẫn giữ lễ đáp lại như cũ.
 

"Cậu đến rồi à?" Cao Dữ Châu cười hỏi Nhan Hồi.
 

Nhan Hồi gật đầu "ừm" một tiếng.
 

"Chủ tịch Nhan..." Theo tiếng kêu gọi này, mẹ của Cao Dữ Châu cũng đi ra.
 

Trên đầu bà ấy đeo khăn trùm đầu, trên tay là bộ quần áo, bên hông đeo tạp dề, một mặt trang điểm của phụ nữ nông thôn truyền thống. Màu da bởi vì phơi nắng hàng ngày hàng năm và lao động nên có chút đen vàng, trên mặt lại là thần thái sáng láng, trong tay bà ấy cầm một hộp đậu nành: "Mau đi vào ngồi đi..."
 

"Không cần không cần, tôi chỉ là muốn đến hỏi năm nay thu hoạch như thế nào thôi, có khó khăn gì hay không?" Nhan Chấn Quốc hỏi.
 

"Đều tốt, đều tốt, cảm ơn Chủ tịch Nhan đã quan tâm." Mẹ Cao Dữ Châu cũng hàn huyên: "Ông đến nơi đây làm gì vậy?"
 

"Tôi đến trường học gần đây xem xét, hiện tại muốn đi đến lạch nước." Nhan Chấn Quốc nói xong, cúi đầu liếc mắt nhìn con gái một cái: "Tiểu Hồi còn đi được không? Bây giờ ánh mặt trời độc, con muốn ở nhà Cao Dữ Châu chờ cha hay không?"
 

Nhan Hồi do dự mà nhìn về phía Cao Dữ Châu: "Có thể chứ?"
 

"Có thể." Ngữ khí nhẹ nhàng của Cao Dữ Châu phảng phất như đang nói vấn đề này căn bản không cần hỏi.
 

Lúc này Nhan Hồi mới yên tâm, ngẩng đầu nói với cha: "Con ở đây chờ cha nhé."
 

Nhan Chấn Quốc nói với mẹ Cao Dữ Châu: "Phiền mọi người chăm sóc cho Tiểu Hồi."
 

"Không phiền, chủ tịch Nhan quá khách khí rồi."
 

Vẫy tay đưa tiễn cha, Nhan Hồi đi theo Cao Dữ Châu và mẹ anh đi vào trong phòng: "Cô, cháu muốn uống nước ạ."
 

"Được, cháu chờ một chút." Mẹ Cao Dữ Châu múc một gáo nước giếng thanh triệt từ thùng nước, đổ vào trong chén đưa cho Nhan Hồi: "Đã rửa rồi, sạch sẽ lắm."
 

Nhan Hồi cũng không lo lắng vấn đề vệ sinh.
 

Ánh sáng trong phòng của Cao Dữ Châu tuy có chút tối tăm, nhưng tất cả các đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, vậy phẩm cho dù cũ nát, mặt ngoài này cũng rất sạch sẽ.
 

Nhan Hồi nâng chén lên uống một hơi cạn nước.
 

"Cảm ơn cô." Cô cầm lót chén đưa cho mẹ Cao Dữ Châu: "Nước này có phải vừa mới múc hay không? Lạnh quá ạ."
 

"Lạnh sao?" Mẹ Cao Dữ Châu quan tâm hỏi: "Muốn hâm nóng chút rồi uống hay không?"
 

"Không sao ạ, cháu thích uống lạnh, một chén là đủ rồi ạ." Nhan Hồi vừa rồi uống quá vội, nhịn không nổi mà bị sặc.
 

Mẹ Cao Dữ Châu cầm chén đặt ở một bên: "Cô đặt chén ở đây, cháu muốn uống thì tự rót nhé, vốn dĩ cô còn lo lắng những đứa trẻ ở thành phố chưa từng uống nước giếng."
 

"Khi còn nhỏ cháu hay uống ở nhà ông nội, trực tiếp dùng gáo, mẹ cháu nói cháu là "trâu uống nước". Nhưng mà nước giếng nhà cô và nhà ông nội cháu khác nhau, nước giếng nhà ông nội có chút ngọt, nhà cô chính là... mát lạnh, ừm, đúng, mất lạnh."
 

"Những đứa trẻ được đi học chính là có văn hoá, những lời nói cô đều không nghe hiểu." Mẹ Cao Dữ Châu nói, quay đầu nói với Cao Dữ Châu: "Châu Châu, đi cho heo ăn đi."
 

Cao Dữ Châu nghe lời ra cửa, cười cười với Nhan Hồi.
 

Nhan Hồi nhìn bóng dáng Cao Dữ Châu, vội quay đầu hỏi mẹ Cao Dữ Châu: "Cô, cháu có thể đi xem hay không?"
 

"Xem cái gì?"
 

"Xem cho heo ăn."
 

Mẹ Cao Dữ Châu ngẩn người: "Chuyện này có gì đẹp đâu?" Nhưng bà ấy lập tức lại cười nói: "Đi đi."
 

Nhan Hồi xoay người bước nhẹ nhàng ra cửa.
 

Cao Dữ Châu đang múc mì cho heo từ nồi vào trong thùng, thấy Nhan Hồi, kỳ quái hỏi: "Cậu ra đây làm gì?"
 

"Xem cậu cho heo ăn." Nhan Hồi đi đến, bò đến gạch trên tường của chuồng heo.
 

"Ai, chỗ đấy dơ..." Cao Dữ Châu nhanh chóng ngăn cản.
 

Nhan Hồi ngượng ngùng mà thu tay lại, cúi đầu nhìn lên phía chuồng heo, không nhịn được sự ngạc nhiên: "Heo nhà cậu là màu đen à?"
 

"Đúng vậy."
 

"Không phải chỉ có lợn rừng mới có màu đen sao? Heo nhà chắc đều là màu trắng chứ."
 

"Đây là heo bản địa, loại heo trắng cậu thường thấy là được nhập từ nước ngoài vào." Cao Dữ Châu kiên nhẫn mà giải thích.
 

Nhan Hồi rất kinh ngạc: "Thường thấy nhất lại là nhập từ nước ngoài á?"
 

Cao Dữ Châu gật gật đầu, động thủ cho mì vào máng heo: "Hiện tại heo nhà màu trắng nhiều nhất trong nước có hai loại, heo Yorkshire nước Anh và heo trường bạch của Đan Mạch."
 

Đề cập đến lĩnh vực mình chưa bao giờ tiếp xúc, Nhan Hồi truy hỏi: "Tại sao lại như vậy? Không nên là heo bản địa là nhiều nhất ư?"
 

"Bởi vì thời gian chăn nuôi heo bản địa dài, không lớn nhanh bằng heo nhập từ nước ngoài." Cao Dữ Châu lau mồ hồi trên chóp mũi, phản chiếu ánh mặt trời, sáng lấp lánh: "Cứ tự nhiên như vậy mà bị nắm giữ thị trường."
 

Nhan Hồi nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, dừng một chút mới nói: "Cậu biết thật nhiều, những thứ này là ai nói cho cậu đấy?"
 

"Nhân viên công tác trạm chăn nuôi." Cao Dữ Châu đặt thùng ở bên cạnh nồi múc cơm heo còn dư lại: "Hai năm trước chú Nhan đưa ra chính sách mở rộng nuôi dưỡng heo bản địa, cố ý mời nhân viên công tác trạm chăn nuôi đến đây nói cho tôi."
 

Nghe Cao Dữ Châu nói như vậy, Nhan Hồi đã nghĩ đến.
 

Trong ấn tượng có một đoạn thời gian, cha cô mỗi ngày đều chạy đến Cục Nông nghiệp, trên bàn còn thường xuyên đặt một quyển sách "Sổ tay tri thức nuôi heo".
 

Thấy Nhan Hồi không nói một thời gian ngắn, Cao Dữ Châu hỏi: "Cậu làm sao thế?"
 

"Không có gì." Nhan Hồi thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy Cao Dữ Châu đang muốn đổ thùng cơm heo thứ hai vào, nhiệt tình mà nói: "Mình giúp cậu nhé."
 

"Cậu xách được không?" Cao Dữ Châu lo lắng hỏi.
 

"Sao có thể không xách..." Nhan Hồi vốn dĩ tràn đầy tự tin sau khi trải qua một phen nỗ lực, nhìn thùng cơm heo trên đất không chút sứt mẻ, xấu hổ đứng thẳng eo, xoa xoa cạnh thùng đau tay nói: "Vẫn là cậu đến đi."
 

Cao Dữ Châu cười, tự nhiên mà xách thùng cơm heo lên, đổ vào máng.
 

Anh làm xong tất cả, lại lấy ra mấy củ khoai sọ đã nướng chín trong bếp ra cho Nhan Hồi.
 

Nhan Hồi cầm phỏng tay, không nhịn được thổi khí, Cao Dữ Châu nhanh chóng nhận lấy, đặt lên trên bệ bếp phơi cho nguội.
 

Nhan Hồi cười mỉa hai tiếng, có vẻ có chút khờ.
 

Người từng chân chính tiếp xúc với Nhan Hồi đều sẽ kỳ quái... nhưng lời đồn đãi nói cô đanh đá, thật không biết là đến từ đâu.
 

Cao Dữ Châu cũng đang tự hỏi vấn đề này, cuối cùng xác định cơ bản, đồn đại quả nhiên là đồn đại.
 

Nhan Chấn Quốc xem xong lạch nước trở về, đưa con gái về nhà.
 

Nhan Hồi vừa ăn khoai sọ vừa đi cùng cha ra khỏi thôn, được Nhan Chấn Quốc nhắc nhở không nên đón gió mà ăn, đành phải cầm khoai sọ trong tay trước.
 

"Cha, cha nói nhà Cao Dữ Châu là hộ gia đình bảo vệ đặc biệt, so với những hộ gia đình trước đây con thấy, hình như điều kiện tốt hơn một chút."
 

Nhan Chấn Quốc biết rõ con gái thèm ăn khẳng định sẽ không nhịn nổi trong chốc lát, dứt khoát đi lên phía trước chắn gió cho con gái: "Mấy năm nay trong huyện phát triển rất nhanh, hạng mục giúp đỡ người nghèo có nhiều tiền hơn, hộ gia đình được bảo vệ đặc biệt con thấy khi còn nhỏ đấy, cơ bản không có nữa."


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp