Tô Diệp ngẩn người, rõ ràng không phản ứng kịp với những lời dì Natasha vừa nói.
Biểu cảm đờ đẫn hiện rõ trên khuôn mặt bầu bĩnh. Sau vài giây, Tô Diệp mới dần hiểu ra: “Dì đang nói về người chú loài người của con phải không ạ?”
Natasha khẽ gật đầu: “Là ông ta.”
“Một buổi sáng nọ, con dậy sớm ra ngoài mua bữa sáng cho mọi người thì chú gọi con lại, nói rằng con bị bệnh và cần tiêm thuốc, rồi chú ấy tiêm cho con một mũi.” Tô Diệp ngừng lại một chút, lông mày nhíu lại, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên vẻ bối rối, “Khi tỉnh lại thì con đã trên đường đến khu ô nhiễm. Họ nói rằng con đã mắc bệnh ô nhiễm, phải đến khu ô nhiễm để chữa trị.”
Nghe lời tường thuật của bé con, Natasha nheo mắt lại, trong lòng đã có phán đoán: “Trước khi tiêm, Tiểu Thụ Diệp không hề bị bệnh, đúng không?”
Tô Diệp lắc lắc đầu, đôi tai mèo mượt mà cũng nhẹ nhàng đong đưa theo động tác của cậu.
Natasha đưa tay xoa đầu cậu: “Dì hiểu rồi, Tiểu Thụ Diệp cứ nghỉ ngơi ở đây, dì làm việc xong sẽ quay lại thăm con.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play