Có lẽ vì kiệt sức nên dù Tô Diệp đã hôn mê mấy giờ liền vậy mà ngay sau khi về đến nhà không lâu cậu lại nhanh chóng thiếp đi thêm lần nữa. Lần này, cậu ngủ một mạch đến khi mặt trời đã lên cao.
Khi tỉnh dậy, Nhím Vạn Kim không còn trong phòng. Tô Diệp mơ màng dụi mắt, trong chốc lát không kịp phản ứng lại mình đang ở đâu.
Cứ thế, với khuôn mặt tròn sưng lên vì ngủ nhiều cùng với mái tóc rối bù, cậu ngồi ở đó nhớ lại một lúc lâu mới biết mình đang ở đâu. Ngay sau đó, cậu lật chăn nhỏ của mình ra để xuống giường, đi về phía cánh cửa phòng to lớn.
Tô Diệp phải mất một chút sức lực để mở cửa, cậu chậm rãi dùng đôi tay nhỏ bé bám vào cầu thang để bắt đầu đi xuống. Vì khoảng cách giữa các bậc thang khá lớn nên Tô Diệp phải nhích thêm mấy bước mới đến đầu bậc thang. Thế nên cậu phải mất tận mấy phút để đi từ tầng hai xuống tầng một.
Khi xuống đến tầng một, Tô Diệp ra ngoài nhà theo thói quen, muốn xem cây hồng nhỏ ở trước cửa. Nhưng cậu chợt nhận ra đây không phải là ngôi nhà cũ của mình nên lại quay lại, đi về phía nhà ăn.
Nhím Vạn Kim đang bày biện bát đĩa trên bàn ăn, phân vân không biết có nên lên tầng gọi Tiểu Thụ Diệp dậy hay không. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ông đã thấy Tô Diệp đang đứng bên cạnh chân ghế.
"Tiểu Thụ Diệp, sao nhóc lại tự mình xuống đây, sao không gọi chú lên bế con xuống?" Nhím Vạn Kim vô cùng lo lắng, vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống, kiểm tra toàn thân Tô Diệp, sợ bé con bị thương ở đâu đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT