Mãi đến hơn hai giờ sáng, lông mi của Tô Diệp mới run rẩy rồi mở mắt ra.
Đập vào mắt là trần nhà trắng xóa của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc vây quanh cánh mũi. Tô Diệp nhăn mũi, đôi mắt tròn xoe xoay khắp nơi, thắc mắc tại sao mình lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
"Tiểu Thụ Diệp, cuối cùng nhóc cũng tỉnh rồi, nhóc không biết chú đã lo lắng đến thế nào đâu!" Nhím Vạn Kim đứng bật dậy, chạy tới bên giường của Tô Diệp, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó, niềm vui biến thành lo lắng, ông ấy quét mắt từ trên xuống dưới thân thể của Tô Diệp: "Trên người có cảm thấy không thoải mái không? Nếu có thì nói ngay với chú!"
Tô Diệp phồng má, giơ tay nhỏ lên: "Có..."
"Chỗ nào?!" Nhím Vạn Kim lo lắng không yên.
Bàn tay nhỏ trắng trẻo chỉ vào đầu mũi của mình, Tô Diệp nghiêm túc nói: "Chú ơi, mùi ở đây khó chịu quá, mũi của con không chịu nổi nữa rồi, chúng ta về nhà được không ạ?"
Nhím Vạn Kim vừa rồi còn căng thẳng đến cực độ cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên trong cuộc đời nảy sinh ra ý nghĩ muốn đánh bé con trong lòng. Cậu nói năng cứ ngắt quãng như thế, làm cho trái tim vốn không khỏe của ông ấy liên tiếp gặp tai nạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT