Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 86


1 tuần

trướctiếp

Mọi người xung quanh đều bị thương ở những mức độ khác nhau, Diệp Phù lấy gậy leo núi từ trong túi ra, uống hai viên thuốc giảm đau, quyết định quay về chỗ đỗ xe xem xét tình hình.

Hầu hết các xe ô tô đã bị trận động đất đưa đến những vách đá bên dưới đường, còn một số đã bị chôn vùi bởi những tảng đá lăn xuống từ trên núi và những gò đất bị sụp đổ.

Diệp Phù lấy áo mưa ra mặc vào, tay cô vẫn luôn run rẩy, không thể phân biệt được là do quá lạnh hay quá đau.

"Cứu mạng, cứu tôi với."

Trong chiếc xe bị lật có một bàn tay vươn ra, người bị chôn ở phía dưới vẫy tay với Diệp Phù, Diệp Phù chần chờ hai giây, chậm rãi đi về phía bàn tay kia, nhưng vừa tới trước mặt, bàn tay kia buông thông xuống người bị vùi ở bên trong cũng không còn hơi thở nữa.

Diệp Phù cứ như vậy nhìn vào nó, ánh mắt của cô đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay kia như kẻ điên.

Mưa to rơi lên trên người Diệp Phù, cọ rửa tất cả những vết bẩn có trên người cô, cô cảm giác trên mặt mình nóng lên, giơ tay lên sờ một cái, nhưng thứ mà tay sờ được không thể phân biệt được rốt cuộc là nước mưa hay là nước mắt.

Lại có một đợt dư chấn nho nhỏ, Diệp Phù ngã trên mặt đất, nước mắt bên trong khóe mắt cũng rơi vào trong mưa, mệt mỏi quá, mí mắt Diệp Phù nặng nề nhắm lại.

"Chít chít, chít chít..."

Đậu Miêu chui ra từ trong túi vải, nước mưa làm ướt cái đuôi sóc dài bồng bềnh xinh đẹp của nó, giờ phút này nó giống một con chuột xấu xí bị ướt sũng hơn, nó dùng đầu cọ cọ vào Diệp Phù, dùng đuôi đập vào cô, cố gắng đánh thức cô dậy.

Diệp Phù mơ mơ màng màng mở mắt, Đậu Miêu thấy cô tỉnh lại, kích động chui vào trong lòng cô.

Diệp Phù nhìn bầu trời đen như mực, mùi bùn đất kích thích chiếc mũi của cô, cô dùng sức cố gắng ngồi dậy từ trên mặt đất.

Xung quanh ngoài bị sạt lở đất, xe bị lật, người xa lạ đã chết, trong khoảng không gian này giống như chỉ còn lại có cô và Đậu Miêu.

Con đường phía trước toàn bộ sụp đổ, sau khi Diệp Phù đứng dậy, mang theo Đậu Miêu tiếp tục đi về phía trước, cô vẫn muốn đi vào trong đoàn xe tìm mấy người cảnh sát Tống.

Nếu như tìm không thấy, vậy có nghĩa là bọn họ đều còn sống.

Hình như cơn mưa đã nhỏ hơn một chút, không khí trở nên ẩm ướt, nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ, Diệp Phù đi đến giữa đoàn xe, tìm thấy chiếc xe tải bị chôn vùi kia.

Diệp Phù gọi tên từng người, vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Cô đi tới phía trước đoàn xe, chiếc xe kia thế mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, phần thân xe và trên phần cửa xe đều là máu tươi, Diệp Phù mở cửa xe đi lên, một mùi máu tươi phả vào mặt, Hà thiếu gia bị cắn đứt hai chân đang trốn ở dưới bàn, nghe được có tiếng bước chân, anh ta mở hai mắt ra.

Diệp Phù và anh ta nhìn nhau vài giây, trong xe còn có một người phụ nữ khác đang run lẩy bẩy, nhìn thấy Diệp Phù, người phụ nữ nhặt súng ở trên mặt đất lên, cô ta bóp cò, chỉ tiếc trong súng đã không còn đạn.

Cô ta liếc nhìn bên ngoài, trong cơn mưa bão những người tay đứt chân cụt nằm trên mặt đất rạn nứt, có người máu thịt bị đè ở dưới những tảng đá to lớn, còn có từng chiếc xe bị đè ép cùng một chỗ.

Cô ta hơi sững sờ, sau đó đột nhiên nhào về phía Hà thiếu gia, cầm tóc đập đầu anh ta vào xe, Hà thiếu gia cầu cứu nhìn Diệp Phù, nhưng chỉ hơn mười giây sau đã tắt thở trong tay người phụ nữ.

Người phụ nữ không để ý đến Diệp Phù nữa, vừa khóc vừa cười chạy ra khỏi xe, sau đó vọt vào trong cơn mưa bão.

Diệp Phù nhìn chiếc xe một cái, chiếc xe ngoại trừ có hơi bẩn ra, thiết bị bên trong vẫn hoàn hảo không bị tổn hại gì, trong mấy chiếc tủ lạnh còn có thịt gấu. Diệp Phù nâng Hà thiếu gia lên ném ra ngoài.

Nhìn xung quanh không còn ai khác bèn thu chiếc xe vào trong không gian.

Chỉ tiếc những chiếc xe việt dã khác đều bị đẩy xuống dưới vách núi, Diệp Phù không tìm được mấy người cảnh sát Tống, cả phía trước và đằng sau đều không có đường, cô nhìn núi Toái Vân, không chút do dự đi vào trong núi.

Giữa mười tám ngọn núi cao ở trong núi Toái Vân cũng có đồng bằng nhỏ và khe núi, Diệp Phù định tìm một chỗ dưỡng thương trước, chờ vết thương đỡ hơn thì cô sẽ cân nhắc những chuyện khác.

Đi căn cứ Long Đàm, hoặc là đi đến Tây Bắc hoặc Tây Nam xa hơn.

Núi Toái Vân không phù hợp để làm nơi cư trú vĩnh viễn, bởi vì nơi này cách Lan Thành và Hải Thành quá gần, hai thành phố này đều có nhà máy điện hạt nhân.

Đường trong núi vô cùng khó đi, lúc trời mưa đã khó lại càng thêm khó, gần như mỗi khi đi được vài bước, Diệp Phù sẽ ngã một lần, cô định đi vào một khe núi, nhưng phải mất mấy tiếng đồng hồ. Diệp Phù đi được nửa tiếng, cuối cùng cũng tìm được một cái động nhỏ, cô định băng bó vết thương và cũng là để tránh mưa.

Vừa thả Đậu Miêu ra, biểu hiện của nó rất bất an, luôn đi theo bên cạnh Diệp Phù.

"Đậu Miêu, chị không đi, chị sẽ không bỏ lại em, đừng sợ, biết chưa?"

Lấy một nắm hạt dưa ra cho nó ăn, Diệp Phù lại lấy củi khô trong không gian ra, nhóm một đống lửa ở trong sơn động.

Nhìn mưa bên ngoài sơn động lại to hơn, Diệp Phù không có tâm tư đau buồn bi thương, thay quần áo bẩn trên người, lấy băng gạc và cồn i- ốt ra, bắt đầu băng bó vết thương.

"Tí tách, tí tách, tí tách..."

Nước mưa rơi lên lá khô trên mặt đất, bắn lên tạo thành từng đám bọt nước.

Diệp Phù ngồi xổm bên đống lửa, lau sạch bộ lông ướt sũng cho Đậu Miêu.

Sơn động rất nhỏ, kích thước chỉ có năm mét vuông, xe không thể cho vào được, Diệp Phù chỉ có thể dựng một cái lều đơn giản cực kì nhỏ ở bên trong.

Sau khi hóng khô bộ lông của Đậu Miêu, Diệp Phù bắt đầu kiểm tra chân phải và cánh tay của mình, ban nãy lúc chạy trốn không phát hiện, bây giờ mới phát hiện bắp chân phải bị gãy xương, phần xương ống bị gãy, có thể là bị gãy lúc đá đập trúng đầu gối. Diệp Phù chỉ có thể làm hai tấm ván gỗ, cố định bắp chân lại. Vết thương ở cánh tay là bị dao của người khác cắt trúng, lúc trước không chú ý đến, bây giờ mới phát hiện vết thương rất sâu.

Những vết thương khác trên người cũng khá nhiều, nhưng không có gì đáng ngại, Diệp Phù lau mặt sạch sẽ, lấy gương ra nhìn vết thương trên trán, bắt đầu khử trùng và bôi thuốc.

Sau trận động đất, Diệp Phù lại nghe thấy được tiếng chim hót, chúng nó đậu ở trên cành cây, hót lên vài tiếng rồi bay đi.

Đậu Miêu lạnh đến run lẩy bẩy, Diệp Phù thêm một ít củi vào đống lửa, nửa giờ sau, tất cả vết thương đều đã được xử lý xong, Diệp Phù lấy một phần cơm hộp ra, sau khi ăn như hổ đói giải quyết xong bữa sáng, lại lấy xẻng từ không gian ra, chuẩn bị dọn dẹp sơn động lại một chút.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô có thể phải ở chỗ này dưỡng thương vài ngày, bắp chân đau đến mức không thể đi lại được, chỉ có thể tạm trú trong sơn động nghỉ ngơi một chút.

Sau khi dọn xong đống cỏ khô và lá cây trong sơn động ra ngoài, Diệp Phù lấy một cái lều nhỏ ra, bản hướng dẫn dựng lều cô đã sớm đọc qua, cho dù què một chân bị thương một cánh tay, cô vẫn thực hiện vô cùng lưu loát.

Trên mặt đất trải một tấm đệm chống ẩm, sau khi mở túi đựng lều ra thì trải phẳng lều trên mặt đất, tách màn ngoài và màn trong ra, trước tiên phải dựng phần lều bên trong, lấy cột trụ ra, luồng vào bên trong vành đai cố định của phần bên trong lều, cố định cột trụ trên mặt đất, cuối cùng phủ phần lều bên ngoài, đóng đinh cố định, đặt một cái đệm dày bên trong lều, để túi ngủ và gối vào trong là hoàn thành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp