Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 87


1 tuần

trướctiếp

Cửa động của sơn động không lớn, Diệp Phù lấy một cánh cửa phòng hộ từ không gian ra chặn cửa động lại, mở cửa sổ thông gió trên cửa phòng hộ ra, để không khí được lưu thông.

Diệp Phù lấy pin dự phòng và đèn đặt sàn ra, bên trong sơn động lập tức sáng bừng lên.

Tạm thời cứ như vậy đi, trước tiên tạm trú vài ngày ở chỗ này.

Từ ngày xuất phát tại Lan Thành cho tới ngày hôm nay, cả đoạn đường đi, Diệp Phù gần như chưa từng có nổi được một giấc ngủ ngon, mỗi một ngày đều dọn chướng ngại vật, lái xe, cộng thêm mấy ngày trước bà dì đến thăm, tra tấn cô một cách quá sức dã man, thâm quầng quanh mắt và bọng mắt của Diệp Phù đều trở nên cực kì nghiêm trọng, hơn nữa còn phải trải qua động đất, cho dù là người làm bằng sắt, cũng chống đỡ không nổi.

Diệp Phù làm ổ cho Đậu Miêu ở bên cạnh đống lửa, bên trong đặt một cái đệm, bỏ nước và hạt dưa vào trong bát nhựa bên cạnh, cô định nghỉ ngơi một lát.

Trời sập xuống cũng mặc kệ, cô bây giờ cực kì cần nhắm mắt lại ngủ mấy tiếng đồng hồ.

"Đậu Miêu, em không nên lén chạy ra ngoài, biết chưa? Nếu em muốn đi vệ sinh thì đi vào chiếc chậu bên cạnh đi."

Vị trí bên trong cửa phòng hộ đặt một chậu cát dành cho mèo, Diệp Phù chỉ chỉ sang bên kia rồi khập khiễng chui vào trong lều.

May mà bên trong sơn động cực kì khô ráo, không có vũng nước đọng cũng không bị thấm nước, Diệp Phù nằm ở trong túi ngủ, vừa nhắm mắt lại không đến mười giây đã ngủ thiếp đi.

Diệp Phù ngủ một giấc mà không hề yên ổn, gần như cứ cách một giờ là cô sẽ giật mình tỉnh lại một lần, nhìn thấy củi trong đống lửa vẫn còn đang cháy "xì xì xì xì", Đậu Miêu nằm bên cạnh đã ngủ say khò khò, cô mới an tâm nhắm mắt lại, nhưng một lát sau, cô lại giật mình tỉnh lại.

Tuy rằng trong núi vẫn rất yên tĩnh, nhưng Diệp Phù cảm thấy đất vẫn còn có hơi lay động, cẩn thận cảm nhận hồi lâu, mới phát hiện là mình sinh ra ảo giác.

Cung nỏ và mã tấu vẫn đặt ở bên cạnh gối, giơ tay ra là có thể với được, Diệp Phù nhìn thời gian đã là mười hai giờ trưa, mưa nhỏ hơn một chút, chim trên núi hót càng rộn ràng vui vẻ hơn.

"Đậu Miêu, em đang làm gì vậy?" Đậu Miêu xoay vòng bên ngoài lều, vì không tìm được lối vào mà sốt ruột đến độ kêu "chít chít".

Diệp Phù mở khóa to hơn một chút, bế nó vào trong.

"Cái tên tiểu yêu tinh bám người nhà em, đúng là không thể rời xa chị một giây à."

Diệp Phù đặt nó bên cạnh gối, bắt đầu nói chuyện với nó.

Một giờ chiều, Diệp Phù rời giường, ngọn lửa trong đống lửa sắp tắt, Diệp Phù nhanh chóng thêm một ít củi vào trong, lấy máy đo nhiệt độ ra xem xem, không ngờ rằng nhiệt độ đã hạ xuống còn mười bảy độ, chẳng trách lại lạnh như vậy.

Cũng không biết mấy người cảnh sát Tống thế nào rồi, nghĩ đến bọn họ, tâm trạng của Diệp Phù lại sa sút.

"Chít Chít..." Đậu Miêu nhảy lên vai cô, xem xét tình hình bên ngoài qua cửa sổ thông gió cùng với cô, Diệp Phù sờ sờ đầu nó.

"Em muốn đi ra ngoài sao?"

Đậu Miêu đột nhiên nhảy xuống chạy đến chiếc ổ nhỏ của nó, làm ra vẻ dù có đuổi nó đi thì nó cũng không đi.

Diệp Phù cười cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh nó .

Hai giờ chiều, Diệp Phù lại vào trong lều ngủ trưa một lát, giấc ngủ này ngủ thẳng đến sáu giờ tối mới tỉnh dậy.

Mưa đã ngừng rơi bên ngoài sơn động, chỉ là giọt nước nhỏ tí tách rơi từ trên cây xuống, Diệp Phù mở cửa phòng hộ chuẩn bị đi ra ngoài đi toilet.

Đậu Miêu gần như không rời khỏi cô một tấc , đi vệ sinh cũng phải đi theo, một người một sóc đang ở dưới tán cây mắt to trừng mắt nhỏ.

Diệp Phù có hơi bất lực, tuy rằng đây chỉ là một con vật nhỏ, nhưng khi bị nhìn chằm chằm thì cô thật sự đi nặng không nổi.

"Này, bạn ơi, xin đừng nhìn chằm chằm vào chị có được hay không?" Diệp Phù nhặt một hòn đá trên mặt đất ném sang bên cạnh, Đậu Miêu lập tức chạy sang xem xem.

Quay lại sơn động. Diệp Phù xách Đậu Miêu lên, quyết định giảng đạo lý cho nó nghe, có điều trước đó, cô phải xem nó là đực hay cái.

"Hình như em là giống đực, phải không? Nếu đúng là vậy thì em gật đầu đi." Đậu Miêu cực kì cao ngạo quay đầu đi không để ý tới cô, Diệp Phù có hơi mệt mỏi.

Gió ban chiều lạnh thấu xương. Diệp Phù nói một đống đạo lý với nó, nhưng nó hình như không nghe lọt tai một chữ nào.

Diệp Phù không nhịn được chỉ đành cười khổ, cô đây có phải là bị tận thế ép đến mức điên luôn rồi không? Tự nhiên lại bắt một con sóc nhỏ nói liên thiên cằn nhằn lâu như vậy.

Diệp Phù mặc áo gió thu đông, phần thân dưới phải nẹp cố định bởi vì phần xương ống bị gãy, chỉ mặc một cái quần cộc kiểu thể thao, tia lửa "phốc phốc" nổ tung tóe, Diệp Phù lấy quyển lịch ra, đánh dấu x vào ngày hai mươi tháng mười.

Ăn cơm tối xong, Diệp Phù kiểm tra cửa phòng hộ lại một lần nữa, lại dùng một cây gậy dài để chắn ở sau cửa, thật ra loại cửa này cũng chỉ có thể che gió che mưa, nếu như có một con gấu đen hoặc là bò rừng đến thì chỉ cần húc nhẹ một chút là có thể mở được cửa.

Diệp Phù tiếp tục thêm củi vào đống lửa, không biết vì sao, trước kia ở tòa nhà D, cũng chỉ có một mình đến đó nhưng đến bây giờ, một người ở nơi thâm sơn cùng cốc này, lại có hơi hoảng sợ.

Đương nhiên, trong núi cũng có khả năng còn có những người khác, dù sao sau trận động đất trừ những người bị mất tích, còn có hơn mấy trăm người sống sót, nói không chừng bọn họ cũng đã lên núi.

Diệp Phù nhìn ánh lửa không nhịn được sự tự giễu, đôi tay này cũng đã nhiễm không ít máu tươi, lúc giết người không sợ, bây giờ trốn ở trong núi thì ngược lại lại vô cùng sợ hãi.

Sau khi màn đêm buông xuống, thỉnh thoảng còn có thể nghe được vài tiếng chim hót, Diệp Phù cầm một cây gậy trong tay, không ngừng chọc vào đống than đang cháy đỏ hồng bên trong đống củi.

Một đêm này cứ trôi qua như vậy, Diệp Phù ngồi bên cạnh đống lửa cả một đêm, dù có uống thuốc giảm đau thì vết thương trên người vẫn đau, đi vào trong lều ngủ cũng không ngủ được, dứt khoát ngồi sưởi bên cạnh đống lửa đến khi trời sáng.

Sáu giờ ngày hôm sau, sương mù dày đặc bao phủ cả ngọn núi, Diệp Phù đi ra ngoài dạo một vòng, ba trăm mét xung quanh không có khu đất bằng phẳng và hồ nước ngọt, xem ra, cô muốn tìm một nơi để ở tạm thật không dễ dàng.

Diệp Phù rất vừa ý với đầm lầy mà lúc trước đến lấy nước, nhưng đầm lầy kia ở trên một ngọn núi khác, quay về đó cũng không đơn giản, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên từ bỏ đi tìm một đầm lầy khác.

Đậu Miêu xử sự giống như một con chim non với Diệp Phù, mở mắt ra là sẽ nhảy lên người cô, đi đâu cũng phải đi theo, tên nhóc này còn khó thuần phục hơn so với khỉ ở trên núi Nga Mi, Diệp Phù đã buông bỏ chuyện giảng đạo lý cho nó nên giờ chỉ có thể dung túng nó.

Tuy rằng mưa đã tạnh, nhưng sương mù vẫn rất dày đặc, nhiệt độ trong núi vẫn rất thấp, Diệp Phù lấy ra một chiếc áo khoác quân đội mặc lên người, cơ thể lập tức ấm lên.

Chiếc đuôi của Đậu Miêu khôi phục lại trạng thái bồng bềnh như lúc trước, nó bất chấp theo đuôi Diệp Phù, có những lúc Diệp Phù không chú ý, giẫm lên đuôi nó một cái, nó xù lông lên giống như một con mèo, sau khi hét to lên vài tiếng thì lại trốn vào trong góc, nhìn Diệp Phù một cách cực kì ấm ức.

Diệp Phù dỗ nó một hồi lâu sau mới dỗ xong, kết quả vết sẹo lành rồi thì quên đau, một lát sau lại đi theo sau Diệp Phù, lại bị giẫm một cái nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp