Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 85


1 tuần

trướctiếp

"Làm sao bây giờ? Không lái xe ra được, nếu không xuống xe chạy?"

Diệp Phù lấy mấy cái túi nhỏ từ trong túi ra, bên trong có một ít thuốc cô đã chuẩn bị sẵn, một tấm bản đồ vẽ tay, một cái bật lửa, một cặp kính nhìn ban đêm và một cái la bàn, cô nhét chiếc túi nhỏ vào trong ngực của mỗi người.

"Nếu như chúng ta đi tách nhau ra, nhớ đi về phía Bắc, nhưng tốt nhất hai người một tổ không nên đi tách ra. Nhớ kỹ, căn cứ Long Đàm ở phía bắc, nếu như không đi sang được căn cứ Long Đàm, vậy thì đi về hướng Tây Nam hoặc Tây Bắc."

“Chị Tiểu Diệp, em không muốn tách chị ra." Tay Hạ Duệ cứ run lên bần bật, cậu ấy nhìn gấu đen công kích mọi người ở phía trước, cả người gần như suy sụp.

"Chị cũng không muốn tách ra riêng với mọi người, ý chị là lỡ như bị tách ra, đừng hoảng sợ, nhất định phải bình tĩnh, trong túi có bật lửa và kính nhìn ban đêm, đừng làm mất. Bây giờ, mỗi người tự đeo ba lô của mình lên người đi."

"Nghe Diệp Phù đi, đeo đồ đạc lên trên người, cố gắng hết sức duy trì hai người một tổ, nếu như bị tách ra, đừng tìm kiếm đối phương, nhanh chóng rời đi, đi về phía Bắc." Cảnh sát Tống nói xong, cột Văn Văn ở trước ngực, đeo một ít đồ đạc đã được chọn ra ở đằng sau.

Tốc độ của Diệp Phù rất nhanh, cô nhìn toàn bộ những chiếc xe đang chen chúc ở bên ngoài, lập tức mở cửa xe đi ra ngoài cùng với những người bị gấu đen cắn chết.

Đúng lúc này, trời đất quay cuồng, sắc mặt Diệp Phù thay đổi cực nhanh.

"Chạy mau, có động đất."

Diệp Phù bây giờ cực kì muốn cho Tề Viễn một cái tát, đều do lúc trước anh ta miệng quạ đen nói hươu nói vượn, bây giờ thật sự có động đất luôn rồi.

Núi Toái Vân núi non trùng điệp, trên núi nhiều loại đá kỳ quái, dưới núi có nhiều vách núi, bất kể có đi như thế nào cũng chỉ có một con đường chết, Diệp Phù nhanh chóng làm cho mình bình tĩnh lại, kéo mấy người ra khỏi xe.

"Chạy về phía Đông, bên kia có một đồng bằng nhỏ, chạy mau."

Mà lúc này, mọi người xung quanh đều cảm nhận được có động đất. Dưới sự tập kích của gấu đen, đột nhiên có động đất, người còn đang sống đều bùng lên ham muốn sống sót vô cùng vô tận, người nào người nấy đều chạy trối chết như điên. Diệp Phù không để ý đến những người khác nữa, cô một cước đá văng cửa xe chặn đường, ngã xuống thì lại nhanh chóng đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước, mặt đất dưới chân bắt đầu rạn nứt, có người ở bên cạnh cô đột nhiên rơi xuống khe nứt, chân Diệp Phù bị túm lấy, thiếu chút nữa bị kéo xuống theo.

Đối phương là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cô, hai chân còn đang đung đưa trong khe nứt, Diệp Phù do dự một giây, nhanh chóng nâng cô bé lên, mắt nhìn ánh mắt hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được của đối phương, Diệp Phù nhìn lại mọi người ở phía sau bị chôn vùi vì bị những tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống, xoay người co cẳng bỏ chạy.

"Cứu mạng, cứu tôi với."

"Đau quá, chân của tôi."

"Ba, mẹ."

"Con trai tôi đâu, Tiểu Vĩ, Tiểu Vĩ..."

Bởi vì động đất rất mạnh, Diệp Phù đã bị ngã rất nhiều lần, trán của nàng đã bị thương, máu tươi từ trán theo gò má chảy xuôi xuống, chảy trực tiếp vào trong khoang miệng.

Đầu choáng váng, giống như ngồi xổm một lát hoặc như ngồi một lát.

Diệp Phù bị một người đàn ông cơ thể cường tráng đẩy ra, đối phương giẫm lên lưng cô, lục phủ ngũ tạng của Diệp Phù đau đớn, tứ chi của cô không còn chút sức lực nhũn cả ra, chỉ có thể lảo đảo đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Một tảng đá từ phía sau lăn đến, trực tiếp đập vào đầu gối cô, Diệp Phù đau đến kêu lên thành tiếng.

Vô số lần ngã sõng soài vô số lần đứng lên, cô chỉ biết cô không thể chết, quyết không thể chết.

Phía trước có một người ngã xuống, còn chưa kịp đứng lên, đã bị người phía sau đang chạy tới giẫm lên lưng, cuối cùng, anh ta còn muốn giãy giụa đứng dậy, lại bị tảng đá đang lăn xuống đập chết.

"Ầm ầm..." Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, không đến vài giây sau, mưa to như trút nước, viên đá cỡ quả trứng gà trộn lẫn trong màn mưa, mưa đá rơi vào đầu, trong nháy mắt khiến mọi người hoa mắt chóng mặt.

Đậu mầm ở trong túi vải vẫn kêu lên một cách bất an, Diệp Phù không có thời gian trấn an cô bé, trên người cô chỗ nào cũng có vết thương, cả đoàn người chạy trốn người chen chúc người. Có người giơ dao trong tay ra ép buộc người khác nhường đường, Diệp Phù bị dao của anh ta cắt trúng cánh tay. Cô dùng mã tấu giết người kia theo phản xạ có điều kiện. Người xung quanh nhìn cô như nhìn người điên, Diệp Phù cầm mã tấu, không để ý tới người xung quanh, kéo lê bước chân nặng nề tiếp tục chạy về phía trước.

Tiếng gào khóc và tiếng thét chói tai giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô, tiếng rít gào của đám gấu đen vẫn còn vang lên ở phía sau. Diệp Phù nhìn thấy vệ sĩ đi theo bên cạnh Hà thiếu gia, trên người anh ta dính đầy máu tươi, nhanh chóng chạy từ bên cạnh Diệp Phù qua đó, một giây sau, lại bị tảng đá rơi xuống đập cho khuôn mặt không còn được nguyên vẹn.

Diệp Phù cách anh ta không quá hai mét, máu của anh ta bắn lên mặt Diệp Phù, vẫn còn hơi âm ấm.

Diệp Phù đưa mắt nhìn núi Toái Vân một cái, mười tám ngọn núi này, giờ phút này tựa như mười tám cái miệng khổng lồ của ác ma, đang chuẩn bị nuốt chửng tất cả nhân loại.

Diệp Phù nhìn thấy Phó Tuyết cùng Tát Dương ở trong đám người đang chạy trốn, trên người hai người phụ nữ kia hình như có rất nhiều vết thương. Khi Phó Tuyết ngã xuống cái hố lớn bị sụp xuống, ôm chặt lấy người đàn ông đang muốn chạy trốn ở bên cạnh, kéo đối phương cùng rơi xuống.

Tát Dương cũng bị ngã sõng soài, cô ta gào khóc gọi tên con trai, vươn tay ra muốn con trai kéo cô ta lên, cậu bé với sắc mặt tái nhợt đó quay đầu lại nhìn cô ta một cái, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó chạy hòa vào trong đám người.

Trận động đất này kéo dài hai mươi phút, khi Diệp Phù chạy đến đồng bằng nhỏ thì trận động đất đã dừng lại. Xung quanh cô có rất nhiều người cũng chạy đến đó giống như cô. Bọn họ quỳ trên mặt đất gào khóc, bọn họ mắng gấu đen, mắng động đất, mắng ông trời, cũng mắng bản thân mình vô dụng.

Diệp Phù tựa vào một tảng đá, cởi áo khoác ra đắp lên đầu, trận mưa bão vẫn cứ tiếp tục rơi, mưa đá đã dừng lại, những dòng nước dưới cơ thể hợp thành dòng suối nhỏ, bắt đầu chảy xuống lưu vực.

Lấy Đậu Miêu ra kiểm tra một chút, may mà không bị thương.

Đậu Miêu nhìn thấy cả người cô đầy máu, khuôn mặt bị máu khô che lấp, kích động kêu "chít chít", Diệp Phù sờ sờ đầu nó, vội vàng bịt miệng nó lại.

"Tôi không sao, đừng kêu, đừng sợ."

Đậu Miêu nước mắt lưng tròng nhìn cô, Diệp Phù không khỏi cảm khái, cô đây là đã gặp được vận may cỡ nào mà khi vào núi lại nhặt được một con sóc nhỏ thành tinh.

Diệp Phù vừa định mở ba lô ra uống một viên thuốc giảm đau, lúc này, lạ có dư chấn.

Diệp Phù vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt Đậu Miêu vào trong lòng, xung quanh lại một lần nữa vang lên tiếng gào khóc, có người sợ tới mức co cẳng bỏ chạy, Diệp Phù chạy không nổi nữa, cô cứ ngồi xổm tại chỗ như vậy. Vài phút sau, dư chấn ngừng lại, cứ lặp đi lặp lại như thế. Đến năm giờ sáng, động đất cuối cùng cũng dừng lại, chỉ có cơn mưa là vẫn còn đang rơi, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Cả đoàn mấy ngàn người, bây giờ chỉ còn lại có mấy trăm người, Diệp Phù dạo qua một vòng trên đồng bằng nhỏ, không nhìn thấy cảnh sát Tống, Văn Văn, Tề Viễn, Hạ Duệ, Chương Nguyên.

Cô đột nhiên rất muốn khóc, cô sợ những người bạn chung sống sớm chiều với cô lâu như vậy đều đã chết, Diệp Phù khàn giọng gọi tên bọn họ, nhỏ giọng gọi cho đến khi khàn giọng kiệt sức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp