Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 84


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù không kiên trì nữa, cô quả thực có chút mệt mỏi, cô cất chiếc xô lại vào túi hành lý giấu đi, rồi đóng chặt cửa xe lại.

Tề Viễn cùng với cảnh sát Tống và Chương Nguyên khởi hành, trong khi Diệp Phù đưa Văn Văn và Hạ Duệ ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi.

Phía trước, phía sau và bên trái có người đốt lửa để sưởi ấm và nấu thức ăn, tất cả thanh niên và trung niên đều lên núi săn bắn, nhìn xung quanh chỉ còn lại một số ít người già yếu, phụ nữ và trẻ em.

“Chị tiểu Diệp, em ngửi thấy mùi máu.” Hạ Duệ đến gần Diệp Phù và thì thầm.

Lúc này phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng động, có người đang được cõng xuống núi, Diệp Phù kéo Văn Văn nhanh chóng mở cửa bước vào xe, cô ngồi vào ghế lái đợi Hạ Duệ lên xe. Chiếc xe được di chuyển sang bên cạnh một chút để giảm thiểu sự hiện diện của chiếc xe nhiều nhất có thể.

"Chị tiểu Diệp." Hạ Duệ lo lắng nhìn Diệp Phù

"Suỵt, có người chết rồi."

Mấy người người được khiêng về đều bị thương nặng, hai người đã tử vong, hai người còn lại đang kêu gào thảm thiết, gia đình đang sốt ruột tìm kiếm bác sĩ, các bác sĩ từng chữa trị cho ông Hà trước đó cũng bị kéo đến cấp cứu, bác sĩ nói: "Không còn hy vọng nữa" sau đó bị người ta đấm cho một cái.

Diệp Phù mặt không biểu tình nhìn hết thảy, Hạt Đậu trong tay cô cũng chui ra hóng hớt nhưng bị Diệp Phù đẩy về

"Chân đã bị cắn đứt cả rồi, làm sao cứu được?" bác sĩ giận dữ mắng mỏ

Trong số bốn người được khiêng về, không ai còn nguyên vẹn mà những người cõng bọn họ về trong mắt cũng ánh lên vẻ kinh hãi.

"Hai con gấu đen lớn đã làm bị thương nhiều người. Chúng ta mau chóng đi thôi. Gấu đen có thể sẽ xuống núi."

Khi những người khác vừa nghe nói thật sự có hai con gấu đen, mặc dù sợ hãi nhưng không ai muốn chạy trốn mà càng hưng phấn hơn.

"Nhiều người như vậy sao lại không thể giết được hai con gấu đen? Tôi muốn lên núi, có thể chia được một cân thịt cũng tốt, nửa năm rồi tôi chưa ăn miếng thịt nào rồi."

"Đừng đi, gấu đen rất cao lớn và hung dữ, mọi người đều muốn chạy rồi."

Lúc này bên trong phòng xe, Hà thiếu gia vòng tay ôm lấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trên bàn có bản đồ địa hình núi Toái Vân, anh ta dùng tay nhéo vào eo người phụ nữ, người phụ nữ phát ra một tiếng kêu hờn dỗi lập giây phút ấy tiếng cười vui vẻ lập tức truyền ra từ trong phòng xe.

Bảo tiêu mở cửa bước vào, đưa máy ảnh cho Hà thiếu gia

"Hà thiếu gia, hai con gấu đen trưởng thành xuất hiện trên núi. Đây là bức ảnh tôi vừa chụp."

Hà thiếu gia vội vã xua tay, người phụ nữ khôn ngoan đứng dậy rời đi.

"Hà thiếu gia những người lên núi săn gấu hầu hết đều bị thương. Tính đến bây giờ đã có bốn người chết."

" Mới bốn người chết thôi? Không phải có mấy trăm người đi lên sao?"

Bảo tiêu tiếp tục nói: "Rất nhiều người đã bỏ chạy sau khi nhìn thấy gấu đen. Trước mắt vẫn còn vài trăm người chưa xuống núi. Vì trong núi có gấu đen nên chắc chắn còn có những động vật khác. Nếu chúng ta săn một ít và mang về căn cứ Hà đổng chắc chắn sẽ rất vui."

Hạ thiếu cười lạnh nói: "Lão đầu ấy không còn trẻ nữa, miếng thịt này ăn không được rồi, e rằng nó sẽ lọt vào bụng người khác thôi, như vậy đối với tôi chẳng phải là tốn công vô ích sao?"

"Hà thiếu gia cần gì phải quan tâm đến điều này? Có chỗ đứng trong căn cứ mới là quan trọng nhất. Nếu những người này chết đi người của chúng ta sẽ càng ít lai. Cho dù là tiện dân, thêm một người cũng có nghĩa là thêm một đôi tay để làm việc chăm chỉ."

Hà thiếu gia lấy ra một điếu thuốc, châm một hơi, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, mang theo mấy người đi cùng giải quyết gấu đen đi."

"Vâng."

——

4 người chết vừa được đào và chôn cất, thì những người bị thương khác cũng trốn thoát trở về.

Lúc này, từ trong núi truyền đến mấy tiếng gầm của gấu đen, nhiều người hoảng sợ vội vàng lên xe bỏ chạy.

Diệp Phù nhìn thời gian, hơn một tiếng mấy người Tề Viễn vẫn chưa trở lại.

Bây giờ đã một giờ sáng, gió đêm buốt giá, Diệp Phù cũng tìm áo khoác mặc vào, Văn Văn không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Phù biết cô bé đang lo lắng cho cảnh sát Tống nên xoa đầu cô an ủi.

Người của Hà thiếu gia đến chấn an mọi người đồng thời bày tỏ rằng họ sẽ lên núi để giải cứu những người khác cũng như xử lý con gấu đen kia.

Những người sợ hãi nháy mắt tìm lại phao cứu sinh và bắt đầu cảm ơn đại ân đại đức của Hà thiếu gia

"Chị tiểu Diệp rốt cuộc Hà thiếu gia kia là người tốt hay người xấu?"

Diệp Phù khóe miệng giật giật,"Em nghĩ thế nào?"

"Em không biết "

Trong đoàn xe nhiều người như vậy, ai mới thực sự là người tốt đây?

Ngay cả Diệp Phù cũng không nghĩ mình là người tốt.

Hai giờ rưỡi, cảnh sát Tống bọn họ đã trở lại, Diệp Phù nhìn thấy trên người của bọn họ dính đầy bùn đất, cũng may không có ai bị thương.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Tề Viễn hoà hoãn lại một chút, nhỏ giọng nói: "Lúc chúng tôi đi xuống núi đã gặp phải bò rừng, vì để trốn tránh bò hoang mà đã ngã, may mà không xảy ra chuyện gì.

Cảnh sát Tống rót một ly nước đưa cho Văn Văn, ôm lấy cô bé trấn an hồi lâu.

"Chỉ tiếc súng không phải là súng giảm thanh, hơn nữa bò rừng có bốn đầu, cho dù có may mắn đánh chết được cũng mang không đi nổi, hơn nữa tôi lo mình không có năng lực săn giết bò rừng ngược lại bị bò rừng đuổi theo, vậy thì xong đời."

Xem ra bọn họ đã gặp phải con bò rừng có bốn đầu còn lại kia, Diệp Phù cũng nói với mấy người họ chuyện vừa rồi.

"Tên Hà thiếu gia kia đã bảo người của anh ta lên núi giải quyết hai con gấu đen, có lẽ bọn họ muốn đưa gấu đen tới căn cứ."

Tề Viễn hừ một tiếng: "Vậy trước đó những người đó chết uổng rồi à?"

Ai nói không phải thế cơ chứ.

Đến khoảng ba giờ, một con gấu đen được khiêng xuống núi, có tám người khiêng gấu đen xuống núi. Có người vẫn chìm trong nỗi đau khổ khi mất đi người nhà. Có người bắt đầu hy vọng rằng Hà thiếu gia có thể chia thịt gấu đen cho mọi người, thẳng cho đến khi gấu đen được khiêng đến phía trước xe dã ngoại. Trên xe dã ngoại có tủ lạnh, mấy người nhanh chóng xử lý lột da tróc thịt gấu đen, ngay cả da gấu đen cũng cũng được xử lí sạch sẽ.

Bốn người trước kia bị gấu đen cắn chết thì được chia cho một ít nội tạng, những người còn lại không được phân bất cứ thứ gì.

Mùi máu tươi tràn ngập cả đoàn xe, có người vui có người buồn. Mà lúc này, một tiếng gấu đen rít gào truyền đến, mọi người nhìn về phía núi đen như mực, mặt đất đột nhiên có chút chấn động nhẹ.

Một đám gấu đen từ trong núi lao xuống, có lẽ chúng nó muốn báo thù cho con gấu đen đã bị chết kia, trực tiếp xông về nơi phát ra mùi máu tươi.

Đoàn xe nhất thời loạn thành một đoàn, có người gào khóc có người thét chói tai, có người khởi động xe không phân biệt trước sau đụng loạn cả lên. Có hơn một ngàn chiếc xe mắc kẹt ở nơi này, tạo thành cục diện đi về phía trước không được lui về phía sau cũng không xong.

Diệp Phù đặt tay lên vô lăng, phía trước có một khe hở, cô lập tức khởi động xe đi lên. Sắc mặt của những người khác đều rất khó coi, không ngờ núi Toái Vân lại có nhiều gấu đen như vậy. Phía trước vang lên vài tiếng nổ súng, nhưng không bắn trúng gấu đen, mà ngược lại lại bắn chết hai người đang chạy trốn.

Biến cố này ngay lập tức kích thích sự phẫn nộ của mọi người, gấu đen đột kích, không đoàn kết chống lại thì thôi, người có vũ khí trong tay còn tấn công người ở tầng lớp dưới tay không tấc sắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp