Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 83


1 tuần

trướctiếp

Hôm nay không có thời gian để lột da và xẻ thịt, Diệp Phù đem bọn chúng bỏ vào trong không gian, dùng đất lau sạch vết máu trên tay rồi quay trở lại đầm lầy.

Bốn con bò rừng uống nước còn lạ bắt đầu đi vào rừng tìm kiếm những con bò rừng đã rời đi kia, Diệp Phù đã xóa dấu vết trong rừng, không tìm thấy ba con bò rừng kia nữa, bọn chúng sẽ không ở lại quá lâu.

Diệp Phù rửa sạch tay, nhìn thấy con sóc nhỏ còn ngồi xổm trong bụi cỏ bấc, lập tức đi tới ôm nó lên.

"Nhóc con, mày còn chưa đi à." Diệp Phù lấy ra một túi hạt dưa, mở ra, ra hiệu cho con sóc nhỏ rằng nó có thể ăn.

"Tao đi đây. Mày ở lại đây chú ý an toàn nhé. Sau này gặp lại."

Diệp Phù sờ đầu nó, định đặt xuống rời đi, nhưng con sóc nhỏ đã nhảy lên lưng, dùng tứ chi ôm chặt lấy cô.

"Mày muốn đi cùng tao à?"

Con sóc nhỏ há miệng cắn vào ngón tay của Diệp Phù, sau đó nhảy lên lưng cô.

Diệp Phù nhăn mặt đau đớn, vội vàng kéo nó xuống.

"Mày không đi cùng tao được đâu, nơi tao đến còn nguy hiểm hơn chỗ này nhiều."

Con sóc nhỏ dùng đầu đẩy áo khoác của Diệp Phù ra, dường như muốn chui vào bên trong.

Diệp Phù nhướng mày," Thành tinh rồi? Còn biết trốn ở bên trong sao? Tao cho ngươi một túi hạt dưa nữa, mày ở lại đây sống cho tốt được không?"

Sóc nhỏ không bị lay động, chính là muốn ỷ lại vào nàng, Diệp Phù thở dài, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Mặc dù con sóc này có cái đuôi dài và mềm mại nhưng thực tế cơ thể của nó chỉ bằng kích thước của một con mèo bốn tháng tuổi, đem nó giấu ở trong người dường như cũng không có vấn đề gì.

Diệp Phù lấy túi vải đựng rau rừng trước đây ra, cho nó vào trong rồi đeo lên trước mặt, nhìn thời gian một chút, cũng tới lúc phải quay lại rồi.

Khi trở về rất nhanh, lúc xuống núi Diệp Phù còn nghe thấy vài tiếng la hét, đoán chừng những người đó đã truy lùng con gì đó to lớn. Diệp Phù không đến gần những người đó mà đi đường vòng, trực tiếp đi xuống ngọn núi.

Khi Diệp Phù đến gần đoàn xe, cô đã nhìn thấy cảnh sát Tống và Tề Viễn đang ngồi bên cạnh đống lửa cạnh xe.

"Tôi đã trở lại."

Khi cả hai nhìn thấy cô, họ đứng dậy ngay lập tức.

"Không gặp nguy hiểm gì chứ?"

Diệp Phù lắc đầu,"Không, đúng rồi, ta tìm được nước. Chia làm hai đội, tôi dẫn các anh lên lấy nước. Bỏ thùng vào trong túi, đừng để ai phát hiện ra."

Cô ấy nói câu này rất nhỏ, chỉ có sĩ cảnh sát Tống và Tề Viễn mới có thể nghe thấy.

Sau khi nghe lời nói của cô, hai người đều rất ngạc nhiên, hồi lâu không có phản ứng.

"Mau lên."

Diệp Phù vốn là muốn đánh dấu để bọn họ tự tìm, nhưng đường trong núi phức tạp, cô lo bọn họ sẽ lạc đường không đi được, hơn nữa lúc cô mới rời đi cũng không mang theo bất kì thứ gì cả. Chỉ trùng hợp cầm một cái xô mới cùng bọn họ lần nữa lên núi lấy nước, trong túi hành lý của cô còn có một thùng đựng nước 5kg hình vuông bằng nhựa, Diệp Phù đem nó để vào ba lô sau lưng và lại đưa Tề Viễn cùng Hạ Duệ lên núi.

Con sóc nhỏ vẫn treo ở phía trước người cô, vốn dĩ cô muốn nó ở trong xe, nhưng khi con sóc nhỏ rời khỏi cô lại rất căng thẳng, ôm chặt trong lòng Diệp Phù không nỡ rời để nó ở lại.

"Những người đó đang la hét cái gì vậy?"

Vừa vào núi, hai người đã nghe thấy tiếng hét phát ra từ trong núi, Hạ Duệ không nhịn được hỏi.

"Bọn họ có thể đã gặp phải một con vật cực kì lớn. Chúng ta đi hướng này và mặc kệ bọn họ."

Diệp Phù đi phía trước dẫn đường, thể lực của cô rất tốt, chạy suốt đêm cũng không hề kêu mệt mỏi, Tề Viễn và Hạ Duệ vừa leo được một đoạn sườn núi đã mệt đến mức đỏ mặt tía tai.

"Diệp Phù, cô có tố chất trở thành lính đặc chủng đấy." Tề Viễn nhìn bóng lưng Diệp Phù, giọng điệu tràn đầy hâm mộ.

"Anh là đang nói mình không được sao?"

Tề Viễn...

"Làm sao có thể! Muốn uống nước thì tôi bắt buộc phải được. Kể cả có chết cũng phải uống nước xong rồi mới chết."

Diệp Phù mang theo hai gánh nặng này, tốc độ đi đường cũng chậm hơn rất nhiều, trên đường đi mấy người họ lại gặp phải một con thỏ, Hạ Duệ và Tề Viễn quyết tâm thi triển kỹ năng nhưng con thỏ đã bỏ chạy mất rồi.

Diệp Phù không muốn đánh giá hai người họ, tiếp tục tiến về phía trước.

Khi đến đầm lầy và nhìn thấy làn nước trong veo gợn sóng giữa đám cỏ bấc Tề Viễn đột nhiên "bộp" một tiếng quỳ xuống.

" Bây giờ tôi có chết ở đây cũng yên lòng."

Diệp Phù không để ý đến anh ta, đổ đầy xô nước xong, bắt đầu cảnh giác quan sát xung quanh, bên cạnh bãi cỏ còn có rất nhiều dấu vết bò rừng đi lại, xem ra bọn chúng đã trở lại thêm lần nữa.

Hai người đổ đầy xô và chai, Tề Viễn rửa chân ở chỗ hạ lưu xa nhất, thấy vậy Hạ Duệ cũng đi theo.

Diệp Phù nhìn thời gian rồi thúc giục họ rời đi.

"Nhanh lên, đến lúc phải đi rồi."

"Chúng ta ở lại đây luôn đi? Có núi có nước, nhất định sẽ không chết đói."

Tề Viễn có chút không muốn rời khỏi đây.

"Nhưng tôi còn phải đi tìm bố mẹ, tôi không thể ở lại đây được." Hà Duệ nhìn Diệp Phù, trên mặt hiện rõ vẻ bất an.

"Này, tôi chỉ đùa thôi mà. Ở nơi núi rừng hoang dã này, nếu như xuất hiện một con sói muốn làm thịt chúng ta thì phải làm sao? Hơn nữa, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như đột nhiên có một trận động đất thì sống trong núi này ngay cả cơ hội bảo toàn mạng sống cũng không có.

Thấy Hạ Duệ lo lắng, Tề Viễn vỗ vỗ vai cậu.

"Chi Chi..." Con sóc nhỏ đột nhiên thò đầu ra khỏi túi, tò mò nhìn Tề Viễn và Hạ Duệ.

"Đây là cái gì?" Hà Duệ có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy con sóc nhỏ.

"Là con sóc nhỏ ăn vạ mà thôi từ nay về sau nó sẽ đi theo tôi."

"Quả nhiên đến cả sóc mà cô cũng thu phục được, thật sự cực kì lợi hại." Tề Viễn cũng đi tới trêu chọc con sóc nhỏ, con sóc nhỏ lập tức chui vào trong túi, cảnh giác nhìn anh ta bằng đôi mắt đen nhỏ lấp lánh.

"Nhóc con này khá thông minh, nhưng Diệp Phù ơi, cô đem theo nó là phải cho nó ăn uống đấy nhé, liệu cô có nuôi sống nổi nó không? Rừng mới là nơi nó thuộc về."

Diệp Phù vẫn luôn hiểu được đạo lý này.

"Nhưng mà nó ỷ lại vào tôi. Không sao cả. Chỉ cần tôi có cái ăn, nó sẽ không chết đói. Đi thôi, chúng ta xuống núi."

" Cô đã đặt tên cho nó chưa?"

Diệp Phù lắc đầu nói: "Hãy gọi nó là sóc nhỏ."

"Cô đã mang nó theo rồi vậy thì đặt cho nó cái tên đi."

"Vậy thì gọi là Hạt Đậu đi." Diệp Phù quay người nhìn hai người,"Sao? Có ổn không?"

Tề Viễn gật đầu," Cũng tạm được, khá giống tên người"

Diệp Phù dí dí đầu con sóc nhỏ,"Tao đã đặt tên cho mày rồi, từ nay về sau tên mày Hạt Đậu, gọi tên thì nhớ phải đáp lại, biết không?"

Hạt Đậu lại mở miệng mút ngón tay cô, Diệp Phù gãi gãi tai nó.

"Ngoan ngoãn xuống núi đừng làm ồn, nếu không sẽ bị kẻ xấu bắt lột da đấy." mặc kệ nó có hiểu hay không cứ uy hiếp nó trước đã

Diệp Phù bỏ thùng nước vào ba lô cùng hai người bắt đầu xuống núi.

Trở lại đoàn xe lần nữa, cảnh sát Tống và Chương Nguyên vội vàng tụ tập xung quanh lại.

"Vừa rồi xảy ra chuyện." cảnh sát Tống thấp giọng nói.

"Sao vậy?"

"Vừa rồi có một nhóm người gặp phải một con gấu đen, ở trên núi kêu cứu, sau đó có rất nhiều người lên đó, muốn săn gấu đen, cùng nhau chia thịt."

Diệp Phù hoàn toàn không có phản ứng, bò rừng cô cũng gặp rồi, có thấy gấu đen cũng là chuyện bình thường.

"Mặc kệ bọn họ đi, Tống đại ca, tôi dẫn mọi người lên núi, tôi nhớ đường rồi, Diệp Phù đã đi hai chuyến, để cô ấy nghỉ ngơi đu." Tề Viễn đề nghị dẫn đường lên núi, Diệp Phù không tin tưởng nhìn anh ta.

"Anh nhớ đường không?"

" Nhớ mà, yên tâm đi, trí nhớ của tôi tốt lắm."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp