Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 82


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù cũng ngồi xổm xuống từ trong không gian lấy ra một gói hạt dưa, bốc một nắm đưa tới trước mặt nó.

“ Nhóc con này, bố mẹ mày đâu?”

Con sóc lắc lắc tai và đuôi, mũi nó hơi co giật và bắt đầu gặm hạt dưa.

Diệp Phù ngập ngừng đưa tay ra, nhanh chóng chạm vào cái đuôi của nó, lông thật mềm mại, cảm giác rất dễ chịu.

Sóc con ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục ăn hạt dưa mà không cự tuyệt sự tiếp cận của Diệp Phù.

"Gặp gỡ là duyên phận. Ta đang vào núi tìm đồ. Mày có muốn làm hướng dẫn viên cho tao không?"

Con sóc không để ý tới Diệp Phù, cô mỉm cười, véo tai nó lần nữa.

"Nếu đồng ý thì hãy vẫy đuôi. Nếu không đồng ý thì đừng ăn đồ ăn của tao nữa."

Con sóc vẫy đuôi, Diệp Phù nhướng mày: "Được rồi, vậy tao miễn cưỡng mang mày theo."

Con sóc ăn xong một nắm hạt dưa, Diệp Phù đứng dậy, nó nhanh chóng nhảy lên vai Diệp Phù, mỗi con một con sóc lập tức tiến sâu vào trong rừng.

Khi đến gần một ngọn núi, con sóc nhảy xuống, ngửi mùi đất và bắt đầu nhai đám rau rừng bên cạnh. (Sóc là loài ăn tạp, cũng ăn thực vật. ) Diệp Phù đi tới nhìn xem, trên mặt đất bên cạnh đám rau dại có một tầng tinh thể màu trắng, cô dùng ngón tay nghiền nát một ít tinh thể rồi ngửi. Nó không có mùi, Diệp Phù chỉ đơn giản đưa lưỡi ra liếm, rất mặn, còn mang theo một chút vị đắng.

Tim Diệp Phù rung lên, cô từ trong không gian lấy ra một chiếc cuốc, bắt đầu đào nửa sườn dốc, đất rất mềm, đào gần ba mươi phân thì không đào được nữa. Diệp Phù xúc đi lớp đất trên bề mặt, lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu vào, những viên đá lớn màu trắng vàng hiện ra trong tầm mắt.

Đây là diêm tiêu, diêm tiêu không chỉ có thể làm đá, còn có thể tạo ra thuốc nổ đen, hai mắt Diệp Phù sáng lên, cánh tay gia tăng tốc độ, bắt đầu đào hết tầng trên cùng của mặt đất ra.

Những khối lớn diêm tiêu thô thô lộ ra, Diệp Phù nhanh chóng thu thập vào không gian, sau khi thu thập đá diêm tiêu xong chỉ còn lại một cái hố to lớn, Diệp Phù đi vòng quanh cũng không tìm thấy gì khác nên liền vứt con sóc lên trên vai, cầm nỏ và tiếp tục tiến về phía trước.

"Chi Chi..."

Con sóc ở trên vai Diệp Phù vẫy đuôi, Diệp Phù giơ tay lên, dùng tay kéo đuôi của nó rồi vuốt ve. Nó vươn đầu lên ngửi mùi quần áo và tóc của Diệp Phù, có lẽ ngửi thấy mùi hôi nên biểu cảm của nó trông khá khó chịu.

Diệp Phù đi một vòng quanh núi cũng không thấy bóng dáng nước đâu cả, nàng lấy ra một bình nước đưa cho sóc uống một chút.

" Tên nhóc này, ngươi có biết vật này ở đâu không? Uống òng ọc vậy, Có thể dẫn tao đi tìm được không?"

Con sóc giương tròn đôi mắt đen nhỏ tí, dường như đang tiêu hóa lời nói của Diệp Phù, sau khi nhảy khỏi vai cô, nó nhanh chóng leo lên cây đại thụ bên cạnh, trực tiếp leo lên ngọn cây, sau đó nhảy sang một cái cây khác.

Diệp Phù thấy nó càng lúc càng nhảy xa, vội vàng đuổi theo nhưng vẫn mất dấu.

Hình như con sóc nhỏ đã đi rồi, Diệp Phù có chút thất vọng, cô tự cảm thấy buồn một lúc, sau khi thu vén tâm trạng của mình xong, chuẩn bị tự mình đi tìm nước, nhưng vào lúc này, một quả thông lại ném vào người cô. Diệp Phù ngẩng đầu, Cô nhìn thấy một con sóc đậu trên cây thông cách đó không xa, nhe răng nhìn cô.

"Mày không đi?" Diệp Phù trong giọng điệu có chút kinh ngạc, nàng nhặt những quả thông trên mặt đất ném về phía con sóc nhỏ.

"Tao nghĩ mày đi luôn rồi."

Con sóc nhỏ ở đằng xa kêu hai tiếng, Diệp Phù vội vàng chạy đến bên gốc cây nhìn nó: " Mày biết nơi nào có nước phải không?"

Sóc nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Phù vỗ vai cô nói: "Đi, dẫn tao đi, tao đãi mày đồ ăn ngon."

Cô từ trong không gian lấy ra một túi hạt dẻ, đổ vào lòng bàn tay đưa cho sóc nhỏ, sóc nhỏ nhún mũi lập tức nhảy xuống.

Nửa giờ sau, Diệp Phù đi tới một cái đầm lầy, vũng nước nhỏ nhưng rất sâu, chỉ lớn bằng ao rau, nước rất trong và ngọt, Diệp Phù lấy ra chiếc xô rỗng và bình nước rỗng trong không gian. .

Máy bơm nước có thì có đấy nhưng nó phát ra âm thanh rất to, cô sợ sẽ mang lại rắc rối nên Diệp Phù chỉ có thể lấy ra mấy cái ống nước, dẫn nước trong vũng vào đổ đầy bể, nghĩ tới điều gì đó, cô lấy ra dầu gội đầu và múc một chậu nước lên để gội, may mắn là loại dầu gội cô mua không có mùi, mái tóc ngắn của cô nhanh chóng được gió làm khô, Diệp Phù nhìn vũng nước, quyết định sau khi xuống núi sẽ báo lại cho mấy người cảnh sát Tống Tống sau đó để bọn họ lên lấy nước.

Đầm lầy là nơi có khả năng thu hút nhiều loài động vật nhất, Diệp Phù dự định ẩn náu và phục kích, nếu có thể giết được hoẵng và nai sừng tấm, chuyến đi này cô đi sẽ rất hời.

Mặc dù cô đã nói với Tề Viễn rằng hai tiếng nữa sẽ về, nhưng xem ra không thể quay về kịp trong 2 tiếng được, dựa vào sự sống chung ăn ý với nhau bấy lâu nay, cảnh sát Tống sẽ sắp xếp ổn thoả mọi chuyện. Diên phù ôm sóc nhỏ trên tay trốn vào giữa một đám cỏ bấc cảnh giác quan sát xung quanh. Gội đầu xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, may mắn là không có chấy rận hay rụng tóc gì, Diệp Phù lại đội mũ đen lên và quàng khăn vào , sóc con ngửi ngửi mùi hương tóc cô, tình cảm đối với cô đã tăng thêm rất nhiều.

Diệp Phù nằm đợi gần hai mươi phút, chưa chờ được con nai sừng tấm mà mình mong đợi, đã lại có một đàn bò rừng xuất hiện.

Bò rừng đen có sừng dài, chúng rất cao lớn và khỏe mạnh, kích thước không giống những con trâu bò thông thường, Diệp Phù đếm số bò rừng và phát hiện có bảy con, cô định tạo ra tiếng động nào đó để dụ hai con bò rừng đi vào bên trong khu rừng gần đó.

" Mày trốn ở đây trước đi đừng có phát ra tiếng động gì đấy." Diệp Phù sờ sờ đầu con sóc nhỏ, chỉ vào bên cạnh khu rừng.

"Tôi sẽ qua đó và quay lại ngay. Nếu có nguy hiểm gì thì hãy chạy trước đi. Cảm ơn nhé, nhóc con."

Diệp Phù cầm nỏ chạy nhanh đến khu rừng gần đó, con bò rừng dẫn đầu nghe thấy tiếng động của cô lập tức đuổi theo.

Diệp Phù thấy nó đuổi theo, vội vàng nhét khăn vào không gian, cô trốn sau một tảng đá lớn, có ba con bò rừng đi tới, chúng cực kì cảnh giác, mỗi con bò rừng nhìn về một hướng khác nhau. Diệp Phù phải đảm bảo mình có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất để giết chúng một cách trơn tru thuận lợi. Bò rừng trời sinh hung dữ, cơ thể to lớn. Ngay cả sư tử và hổ cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó.

Lòng bàn tay Diệp Phù toát mồ hôi lạnh, trong đầu cô bắt đầu đếm ngược từ 10

"Mười, chín, tám, bảy..."

Con bò rừng dẫn đầu đang thở bằng mũi nặng nhọc, nó đang ngửi mùi để xác định phương hướng của kẻ thù.

Giày của Diệp Phù vô tình giẫm phải một chiếc lá, chiếc lá phát ra một tiếng "rít" nhẹ, con bò rừng dường như đã biết nó đang ở vị trí nào, bắt đầu chậm rãi đi về phía cô.

Một con bò rừng nặng một tấn, tốc độ chạy của chúng rất nhanh và có thể dùng sừng giết chết đối thủ.

Diệp Phù không thể giao chiến trực diện với nó.

Con bò rừng dừng lại cách Diệp Phù hai mươi mét, nó sốt ruột vung đuôi, Diệp Phù giương nỏ lên bắt đầu nhắm chuẩn vào nó.

Đang lúc nó chuẩn bị xoay người, gay lúc ấy mũi tên lập tức bắn ra, xuyên thẳng vào đầu nó, Diệp Phù không chút do dự, lập tức bắn mũi tên thứ hai.

Con bò rừng đầu đàn ngã xuống, hai con bò rừng còn lại bắt đầu hoảng sợ, Diệp Phù không cho chúng cơ hội chạy trốn, một đòn giết chết hết bọn chúng, ba con bò rừng ngã xuống rừng rậm.

Đợi ba phút sau, xác nhận con bò rừng đã chết, Diệp Phù tiến lại gần chúng và lấy mũi tên ra khỏi con bò rừng, Diệp Phù kiểm tra thì phát hiện ba con bò rừng đều là bò rừng đực mới trưởng thành, loại thịt bò rừng chất lượng này chắc chắn cực kì rất ngon.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp