Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 81


1 tuần

trướctiếp

"Lái xe mấy giờ, chúng ta sẽ tới núi Toái Vân, trước đây núi Toái Vân từng là khu bảo tồn động thực vật, mười tám ngọn núi liên kết chặt chẽ với nhau, trước tận thế có một người nhà thám hiểm đi vào bên trong phát sóng trực tiếp. Vừa tiến vào rừng liền mất tích. Sau đó rất nhiều cảnh sát được phái đi tìm kiếm anh ta, nhưng họ tìm kiếm mấy ngày cũng không tìm thấy, mọi người trên mạng cùng nhau bàn tán, một số người suy đoán rằng anh ta đã bị một con gấu đen ăn thịt." Tề Viễn trải bản đồ và lấy bản phác thảo núi Toái Vân ra.

“Tôi đoán tất cả gấu đen đều đã chết.” Hạ Duệ ngắt ngắt lời nói.

"Sức sống của con vật đó mạnh hơn con người rất nhiều, mọi người đều chưa chết hết, gấu đen làm sao có thể chết hết được?" Tề Viễn cất bản đồ, buồn bã nhìn khung cảnh dần lùi xa bên khung cửa sổ.

"Mọi người không cảm thấy rất lạnh à? rõ ràng mấy ngày trước còn nóng đến vậy, sao tự nhiên lại trở lạnh thế này, cái thời tiết thay đổi quỷ quái này thật muốn giết chết con người ta mà.”

Anh từ trong túi lấy ra một chiếc áo khoác màu đen mặc vào, nhìn thấy Diệp Phù cuốn chặt cơ thể từ đầu tới chân, không khỏi nói đùa.

"Diệp Phù, cởi khăn quàng cổ ra đi, cô không sợ trên tóc có chấy sao?"

Diệp Phù... thôi không nói nữa, da đầu hơi ngứa thật rồi này.

"Không có."

"Tốt nhất cô nên kiểm tra xem. Nếu như không ổn tôi có thể cạo đầu giúp cô."

"Tôi đã nói không là không."

Tề Viễn giơ tay đầu hàng: "Tôi sai rồi, không có, không có, là trên đầu tôi có chấy, làm phiền xin bác sĩ Diệp giúp tôi cạo đầu được không?"

Diệp Phù lạnh lùng từ chối,"Không rảnh."

Cảnh sát Tống nhìn hai người bật cười, từ trong túi móc ra một con dao găm, gấp lại trước mặt Tề Viễn

" Để tôi cạo giúp anh."

Tề Viễn vội vàng lùi lại,"Tôi sai rồi, tôi chỉ đùa thôi, tôi còn muốn để lại tóc còn giữ ấm."

Văn Văn nằm trong ngực cảnh sát Tống che miệng cười, nghỉ ngơi nửa giờ, đoàn xe lại lên đường, theo lời người đàn ông cường tráng nói, sẽ đến núi Toái Vân trước khi trời tối.

Diệp Phù đột nhiên có một dự cảm không lành.

Sáu giờ chiều, trời dần tối, đoàn xe dừng lại dưới chân ngọn núi đầu tiên của núi Toái Vân Diệp Phù lấy ống nhòm ra nhìn chằm chằm vào khu rừng tối tăm hồi lâu.

"Đây là ngọn núi đầu tiên của núi Toái Vân, là vườn thực vật sinh thái, không chỉ có thảm thực vật phong phú mà còn có rất nhiều loại động vật. Hà Thiệu nói rằng mọi người có thể tự do di chuyển và đi săn trong núi. Nhưng có một chuyện, đúng năm giờ sáng mai đoàn xe phải khởi hành." Người đàn ông cường tráng truyền lời hét lớn.

"Cô nghĩ Hà thiếu gia rốt cuộc muốn làm gì?"

Diệp Phù nhướng mày nói: " Chắc đang nhử mồi đấy"

"Nhử mồi?"

"Nếu như có gấu thật, sẽ ném con mồi ra, người đầu tiên sẽ là thức ăn của gấu, anh ta chỉ cần ngồi sau ngư ông đắc lợi."

Diệp Phù tiếp tục nói: "Nếu ở đây có người thân thủ tốt, anh ta có thể thừa dịp thu về dưới chướng."

"Thật biến thái, đây là trò chơi của người có tiền sao?" Tề Viễn có chút phẫn nộ.

"Ai biết được, dù sao tôi cũng chưa làm người giàu có bao giờ" Diệp Phù nhún vai.

"Tôi cũng chưa bao giờ, lương tháng của tôi chỉ mấy nghìn tệ thôi." Cảnh sát Tống thở dài.

"Em cũng chưa làm, em còn chưa bắt đầu kiếm tiền nữa." Hạ Duệ khịt mũi.

" Mỗi ngày em chỉ có mười tệ tiền tiêu vặt, em cũng là người nghèo." Chương Nguyên mím môi.

Ngay cả Văn Văn cũng lắc đầu buồn bã.

"Nói như tôi là người giàu lắm ấy, thậm chí tôi còn không có nhà có xe." Tề Viễn nói trên khuôn mặt viết hai chữ "Haha"

Lúc này, không ít người mở xe chuẩn bị vào núi thử vận may, không nói tới bắt gấu đen, mang, nai sừng tấm... ít nhất họ cũng muốn bắt một con thỏ mang về để nhét kẽ răng

"Chúng ta có nên xuống xe không?"

Diệp Phù gật đầu,"Mọi người đều đã xuống xe, chúng ta cũng phải xuống xe, chúng ta tuyệt đối không nên trở thành kẻ độc lập trong đoàn, anh đốt lửa ở cạnh xe, tôi đi vào trong núi xem thử."

Tề Viễn không nói nên lời.

"Không phải cô đã nói không nên làm người độc lập khác thường sao?"

"Tôi cam đoan ta có thể sống sót trở về, anh có đảm bảo được không?" Diệp Phù lặng lẽ nhìn anh ta.

"Tôi sẽ đi cùng cô."

"Anh đi chỉ tổ kéo chân sau của tôi thôi."

"Vậy thì để Tống đại ca đi cùng cô đi." Tề Viễn vẫn cảm thấy Diệp Phù đi một mình quá nguy hiểm, huống chi cô vẫn là con gái.

"Tống đại ca phải trông coi Văn Văn và xe, tôi đi một mình cũng không quá lộ liễu , chờ ăn thỏ nướng đu." Diệp Phù cầm ba lô lên, siết chặt trên người, cầm dao găm trên tay cô mở cửa xe muốn đi ra ngoài.

"Chú ý an toàn, đi sớm về sớm." Tề Viễn cuối cùng cũng thỏa hiệp.

"Tôi biết, tối đa hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại."

Diệp Phù toàn thân mặc đồ đen tiến vào trong rừng, lập tức hòa nhập với màn đêm, đeo kính nhìn đêm vào, có thể nhìn rõ người trong phạm vi trăm mét.

Rễ cây chết trên núi đều đã mọc trở lai trên mặt đất còn có dấu vết của động vật đi lại, khi đi sâu vào núi có thể nhìn thấy phân của một số loài động vật để lại.

Diệp Phù nằm trên mặt đất, cẩn thận nghiên cứu viên phân màu đen trên mặt đất, nói thật, cô không biết đó là phân dê, phân thỏ hay phân hoẵng, cô chỉ muốn đoán xem con vật đó rời đi lúc nào dựa vào độ mềm và độ cứng của nó.

Cách đó không xa có tiếng nói chuyện, Diệp Phù thả phân cứng xuống, nắm một nắm đất lau tay, lập tức tìm đường ra khỏi bãi cỏ gần đó.

Dựa trên mức độ cứng của phân, con vật này lẽ ra đã ị từ bốn hoặc năm ngày trước.

Điều này chứng tỏ trên núi này quả thực có một ít dã thú, hi vọng chúng chỉ là mấy con thỏ yếu đuối mà thôi.

Nếu là gấu đen, e rằng phải thấy chút máu rồi.

Diệp Phù đánh dấu đường mình đi, để tránh bị lạc khi xuống núi, đi bộ gần bốn mươi phút, Diệp Phù đã tiến vào giữa rừng sâu.

Cô tìm một chỗ trên bãi cỏ ngồi xuống, từ trong không gian lấy ra một bình nước uống hai ngụm, Diệp Phù bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tuy rằng không ít cây cối đã chết nhưng rừng núi vẫn rất rậm rạp, trên mặt đất vẫn còn rất nhiều phân động vật và mọc lên rất nhiều cỏ dại và rau dại, sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, Diệp Phù mới bắt đầu rút nỏ ra và chuẩn bị tiếp tục tiến vào núi.

Cô nhớ khi còn nhỏ đã đọc một mẩu tin tức, ngoài vai trò là vườn thực vật sinh thái và khu bảo tồn động vật, núi Toái Vân còn có nhiều tài nguyên khoáng sản khác nhau, một nhóm người bị bắt quả tang đang bí mật đào mỏ bạc ở núi Toái Vân đều bị kết án tử hình. .

Diệp Phù vào núi chỉ với một mục đích duy nhất là tìm kiếm khoáng sản.

Tuy rằng cơ hội thành công tìm được rất nhỏ nhưng Diệp Phù vẫn muốn thử vận may tiến vào bên trong, đường bắt đầu trở nên khó đi, lúc này cỏ trước mặt lung lay vài lần, Diệp Phù nhanh chóng bắt tên, sau đó cô đi tới rẽ bãi cỏ nhìn xem, đó là một con thỏ màu xám, con thỏ rất mập mạp, đáng tiếc da lông đã hỏng mất rồi.

Gỡ mũi tên ra, thả con thỏ vào không gian, Diệp Phù tiếp tục tiến về phía trước.

"Ai da." Đột nhiên có thứ gì đó đập vào sau gáy cô, Diệp Phù quay lại tìm kiếm thủ phạm đã đập vào cô, cuối cùng tìm thấy một con sóc lớn màu nâu trên cây thông trong tay nó còn cầm một chiếc vỏ của quả thông, thấy Diệp Phù nhìn về phía mình nó lập tức ném vỏ thông qua, Diệp Phù nghiêng đầu chiếc vỏ thông bay tới cứ thế rơi xuống cỏ.

"Chi Chi..." Nó có chút tức giận, lập tức trèo lên cây nhặt thêm một quả thông khác, tiếp tục ném về phía Diệp Phù.

Diệp Phù cũng không phải là người dễ chọc, cô nhặt một nắm sỏi trên mặt đất, bắt đầu dùng chúng làm nó bị thương.

Mười phút sau, nó bỏ cuộc vì đã hái hết mấy quả thông trên cây, Diệp phù thổi một tiếng huýt sáo ngắn với nó, cái đuôi dài bông xù của con sóc lắc lư dữ dội hai cái rồi đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi về phía trước mặt Diệp Phù


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp