Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 80


1 tuần

trướctiếp

Cô gái run lên vì sợ hãi, có người tiến tới kéo cô, cô vung dao định đuổi họ đi.

Một tiếng "rầm", cô gái ngã xuống, một vũng máu chảy ra quanh người cô, kẻ xả súng bước tới nhặt con dao găm bị rơi xuống, khoét lỗ đạn trên ngực rồi lấy viên đạn ra.

Cô bị kéo lên chiếc xe địa hình phía sau, Tiểu Hắc trong chuồng ngửi thấy mùi máu, lập tức hưng phấn.

Về phía Diệp Phù, một người đàn ông to lớn gõ cửa kính xe của họ, chĩa súng vào đầu cảnh sát Tống và hỏi có bác sĩ không, mọi người trong xe đồng loạt lắc đầu, nhưng người đàn ông to lớn vẫn không bỏ cuộc mà mở cửa ra kéo Tề Viễn đi.

"Tôi thực sự không phải là bác sĩ, anh trai à."

Tề Viễn bị đá vào bụng, gã to lớn đạp lên anh, dùng mu bàn tay ép anh ta vài cái.

"Chết tiệt."

Sau khi trút giận xong, anh ta lập tức đi sang chiếc xe bên cạnh, Diệp Phù xuống xe, kéo Tề Viễn trở lại, không khí trong xe rất nghiêm trọng, không ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Hạ Duệ mới khóc khe khẽ, giúp Tề Viễn lau vết giày trên mu bàn tay, vết giày đã được lau sạch, nhưng vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu.

"Suỵt, đừng khóc, đừng gây tiếng động." Cảnh sát Tống nhanh chóng bịt miệng Hạ Duệ lại, nghiêm túc lắc đầu với cậu.

Chương Nguyên cũng ở bên cạnh lặng lẽ khóc, tâm tình mọi người đều rất trầm.

Mãi cho đến khi có mấy tên to lớn từ phía sau tóm lấy vài người, tiến lên phía trước thì mọi người mới yên tâm.

"Tề Viễn, anh có đau không?"

Tề Viễn cười khổ lắc đầu: "Không đau, không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi."

"Đừng lừa tôi, chắc chắn là rất đau."

Diệp Phù đưa cho Tề Viễn một viên thuốc giảm đau, anh cũng không cự tuyệt, cầm lấy lập tức ném vào trong miệng.

"Bây giờ tôi nhắc lại lần nữa, mọi người phải nhớ, mỗi người chúng ta phải cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, không để những người trước mặt nhớ đến, không được nhìn họ, không được đến gần họ. Không cần biết bọn họ có bao nhiêu vũ khí, nhưng có một điều chắc chắn rằng, những người đó rất tàn nhẫn và dung túng cho những người theo dõi chúng ta. Ngoài việc thu phí bảo vệ, có thể còn có một lý do khác, đó là để xây dựng cơ sở và mở rộng nhân lực trong thế lực của họ."

Cảnh sát Tống nói gì, Diệp Phù và Tề Viễn đều gật đầu đồng tình.

"Căn cứ Long Đàm này chưa hẳn là một nơi đặc biệt tốt, e rằng bên trong có nước sâu, người trên cao bận rộn tranh giành quyền lực và lợi nhuận, còn người ở phía dưới lại trở thành mục tiêu truy cầu lợi nhuận của bọn họ."

Tề Viễn gật đầu,"Chúng ta không thể ra ngoài, quan trọng nhất là bảo vệ chính mình, thà bị đánh còn hơn là ra mặt trận trừng trị những người đó."

Nguyên tắc ẩn mình để sinh tồn một lần nữa đã khắc sâu vào xương tủy của mỗi người.

Một giờ sau, các bác sĩ được thả ra và có vẻ như sự việc đã được giải quyết thành công.

Đoàn xe lại lên đường, mãi đến sáu giờ sáng, đoàn xe mới dừng lại để mọi người nghỉ ngơi.

"Mọi người ra ngoài đi."

Mọi người nghe thấy tiếng gọi, do dự vài giây mời mở cửa lần lượt bước xuống xe.

"Đoàn xe của chúng tôi có tổng cộng hơn một nghìn phương tiện, bao gồm cả xe máy và xe ba bánh, và hơn bốn ngàn người. Những người đi bộ theo chúng tôi cũng có thể theo đến căn cứ Long Đàm. Tất cả những người đi bộ, miễn là đi theo chúng tôi. Đoàn xe của chúng tôi rất hào phóng nên sẽ không thu phí bảo vệ của mọi người, nhưng mọi người đã theo chúng tôi từ Lan Thành, tức là người của chúng tôi. Khi chúng tôi đến căn cứ Long Đàm, mọi người phải ghi nhớ tấm lòng mở đường của Hà thiếu gia."

Lúc này, một nam thanh niên được bao quanh bởi nhiều vệ sĩ bước vào giữa đám đông.

Quần áo của anh ta sạch sẽ và gọn gàng, tóc được chải bằng mousse và tay phải được quấn băng gạc.

Sau khi tháo kính râm liền lộ ra một đôi mắt hình tam giác trắng nõn, đường nét trên khuôn mặt không xấu nhưng khi ghép lại với nhau trông rất không đồng đều.

"Chúng ta đã đi được nửa đường tới căn cứ Long Đàm, vài ngày nữa sẽ đến nơi. Bởi vì thiên tai mà mọi người đều phải chịu khổ. Giống như những người khác, tôi muốn đến căn cứ Long Đàm càng sớm càng tốt, nhưng theo như tôi biết, căn cứ hiện đã có điều kiện ăn ở rất nghiêm ngặt, nhưng đừng lo lắng, chỉ cần tôi ở đây, tôi đảm bảo rằng mọi người đều có thể vào căn cứ." Nói xong, anh ta liếc nhìn mọi người và rời đi trong vòng vây của vệ sĩ.

"Ý anh ta là sao cơ?"

"Còn có ý gì nữa? anh ta nói chỉ có thể vào căn cứ bằng cách cho biết tên của mình. Xem ra nếu chúng ta muốn vào căn cứ thì phải đi theo anh ta rồi."

"Tôi không muốn. Chẳng lẽ anh đã quên đêm qua người của anh ta tới tìm bác sĩ, chĩa súng vào đầu rồi hỏi anh có biết y thuật không à."

"Vậy chúng ta nên làm thế nào? Đi đến đâu cũng cần sự hỗ trợ. Lỡ như chúng ta không đi theo anh ta, tiến vào căn cứ rồi bị phân đến một nơi tồi tàn thì sao?"...

"Tống đại ca lại nói đúng, trong thiên tai vẫn có người giở trò quyền lực, chúng ta ở dưới đáy, không có quyền lực, sẽ không bao giờ thoát khỏi vận mệnh bị dùng làm đá kê chân."

"Không phải anh nói ở căn cứ Long Đàm có quân đóng sao?"

"Chúng ta vẫn có thể tin tưởng vào chính quyền chứ?"

Diệp Phù xoa xoa thái dương, so với những người khác, cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Kiếp trước đã xảy ra một chuyện đặc biệt buồn cười, có một đội chuyên thu bắt những người có đôi mắt kỳ dị, người ta nói rằng những người có đôi mắt kỳ dị có sức mạnh siêu nhiên, máu thịt của họ có thể so sánh với thịt của Đường Tăng.

Kiếp trước tận thế năm thứ tư, Diệp Phù nghe nói căn cứ bắt được một người có ánh mắt kỳ quái, người đó kết cục như thế nào không cần phải nói nữa.

"Tại sao họ không nói với mọi người những thứ này khi mới xuất phát rời khỏi Lan Thành? Thay vào đó, đi được nửa đường mới đem ra đe doạ mọi người?

"Những người tị nạn đến đây, dù đi ô tô hay đi bộ, đều kiệt sức. Bây giờ nói ra mọi người đều khó xử, nhưng họ vẫn sẽ thỏa hiệp và theo họ đến căn cứ Long Đàm, bọn họ không thể quay lại Lan Thành được nữa. có lẽ bây giờ Lan Thành đã bị lửa thiêu rụi, mà giờ nói tới những thứ này, quãng đường phía sau bọn chúng càng dễ chèn ép họ.

"Đây không phải là một kiểu lạm dụng và đàn áp tâm lý sao? Cũng giống như PUA, họ muốn thoát khỏi kiểu khống chế này, nhưng lại không thể không tuân theo sự khống chế này.

Bạn cho rằng đối phương chỉ là một đám vô tích sự không còn gì để mất nhưng bạn không biết rằng số phận của bạn đã sớm được những người này sắp xếp thoả đáng cả rồi

Quả nhiên, trong hai ngày tiếp theo, việc quản lý đoàn xe trở nên chặt chẽ hơn bao giờ hết, Hà thiếu gia rõ ràng đã coi hàng nghìn người này là nô lệ của mình, chỉ cần một cái xua tay là mọi người đều đi lên dọn dẹp rào chắn. Lại một cái vẫy tay nữa, mọi người giúp đỡ, anh ta đang vác xe, khẩu súng trong tay dường như vô cùng thừa thãi.

Những người đầu tiên đi bộ rời đi đã bị đoàn xe đuổi kịp, sắc mặt thờ ơ nhưng ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm vào đoàn xe một cách tham lam.

Ngoài con chuột khổng lồ ra, con vật duy nhất gặp phải trên đường là con thỏ xám, thậm chí trên bầu trời đến bóng dáng của một con chim còn không có.

Sau khi nhiệt độ giảm xuống, ngày bắt đầu ngắn lại và đêm kéo dài đến mười lăm giờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp