Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 76


1 tuần

trướctiếp

Vị trí đuôi xe còn cột thêm ba cái lốp xe, Diệp Phù có chút lo lắng sợ xe không chịu nổi trọng tải.

"Thật đáng tiếc, biết bao công lao vất vả của mấy chục năm, mấy thế hệ cứ thế đã bị hủy hoại.” Nhìn ngọn lửa phía xa xa trên đỉnh các mái nhà, Tề Viễn không khỏi thở dài.

Tất cả những tòa nhà cao ốc bị lửa thiêu rụi, đều chỉ còn lại lớp vỏ đen sì.

Ngọn lửa bốc lên cao tới tận trời mây, nửa bầu trời ở Lan Thành đỏ rực, đây là lần đầu tiên mọi người có thể nhìn thấy ngọn lửa rõ ràng như vậy, như thể nhìn thấy rõ ràng thảm họa lần này.

“Hồi tôi còn bé, Lan Thành đầy rẫy những ngôi nhà thấp bé, trên đường có rất nhiều xe đạp, có rất ít cây cối, bụi bặm thì nhiều lắm. Tổng lương hàng tháng của ba mẹ tôi chỉ có tầm hai trăm tệ. Ba mươi năm sau, Lan Thành vọt lên trở thành một thành phố, công tác phủ xanh làm rất tốt, những tòa nhà cao tầng từ mặt đất mọc lên cao vút, lương hưu của họ cộng lại đã lên tới hai vạn tệ. Hàng chục triệu người đã cố gắng trong ba mươi năm, nhưng sau đó thảm họa xảy đến, mọi thứ đều biến mất, người không còn nữa, những tòa nhà cao tầng cũng không."

Cảnh sát Tống đặt tay lên lan can, nhìn về phương xa lẩm bẩm một mình.

"Trước kia, những ngày làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều của tôi khá tốt đấy chứ, lão sếp khó tính đột nhiên cũng không đáng ghét đến vậy. Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ không từ chối sự ưu ái của phú bà giàu có nữa."

Mọi người quay lại nhìn Tề Viễn, anh ta nhún vai nói:

"Dựa vào mặt kiếm cơm cũng là một loại năng lực đấy, là lỗi của tôi, chỉ trách lúc nhận ra thì đã quá muộn."

"Còn cô thì sao, cô có bao giờ hối hận vì không yêu ai, hay làm điều gì đó trái luân thường đạo lý không?" Tề Viễn nhìn Diệp Phù, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

"Không có."

Tề Viễn tặc lưỡi hai cái:

"Cuộc sống gì mà chả có gì thú vị hết vậy."

"Mỗi người trong số chúng ta đều ước một điều gì đó ở trong này đi, tôi trước, tôi mong những ngày tháng chết tiệt này mau chóng kết thúc."

"Tôi hy vọng Vân Vân cả đời khỏe mạnh bình an"

"Tôi mong có thể tìm thấy ba mẹ mình."

"Hy vọng chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa."

"Chúng ta còn có thể trở lại không?"

"Được, chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định sẽ quay trở về."

- -

Ngày mười tháng mười, ngày lành, thích hợp đi xa.

Đã ba ngày nhiệt độ liên tục hạ xuống, sau khi mọi người thương nghị xong, quyết định rời đi vào ngày mười tháng mười hôm nay.

Xe đã được bảo dưỡng và kiểm tra nhiều lần, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Mấy người còn sống sót bên tòa C cũng đã rời đi, chỉ còn người ở tòa E không có động tĩnh gì.

Diệp Phù nhét mấy bộ quần áo vào trong ba lô, buộc chặt dây đai trước bụng, cô cất nỏ và đao vào trong không gian, tránh rước tới phiền toái.

Mọi người tập chung dưới tầng một, cảnh sát Tống lái xe, sau khi mọi người đã ổn định ngồi vào trong, một tiếng "xuất phát" phát ra, xe chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu Hạnh Phúc.

Người ở tòa nhà E nhìn thấy họ rời đi liền vội vàng thu dọn đồ đạc để đi theo.

"Đoàn xe ở đâu thế?"

"Ở bên kia Thương Thành, ô tô loại tốt đều đỗ ở phía trước, theo sau là xe máy cùng với xe ba bánh." Tề Viễn trước đó đã lẻn tới kiểm tra rất nhiều lần.

"Lát nữa chúng ta sẽ trà trộn vào bên trong, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ cùng thống nhất lý do thoái thác, nói chúng ta từ thành phố Thạch Quang chạy nạn tới là được, đừng nói chúng ta là người Lan Thành đấy."

"À đúng rồi, mọi người làm mặt mình trông bẩn một chút, đặc biệt là Diệp Phù ấy."

Diệp Phù lấy gương ra nhìn, mặt cô lúc này trông rất lem luốc, cổ và tai đều đã được ngụy trang, tóc cũng vô cùng bết. Nhìn qua cô trông còn giống người ăn xin hơn một người ăn xin đã lang thang hơn chục năm.

"Nhỡ kỹ rằng sáu người chúng ta đều là đàn ông, kể cả Vân Vân và Diệp Phù." Có thể nhìn ra cảnh sát Tống có rất nhiều quan ngại, anh ta vừa lái xe vừa lẩm bẩm.

Một giờ sau, xe của bọn họ tới Thương Thành, trên đường phố Thương Thành tràn ngập các loại xe cộ, đều là xe của những người chạy tị nạn khốn cùng, Diệp Phù lấy ống nhòm ra nhìn mấy chiếc xe chất lượng tốt ở đội ngũ phía trước.

Lúc này có mấy người đàn ông đi về phía xe của bọn họ, người cầm đầu gõ cửa sổ ra hiệu cho mọi người xuống xe.

Diệp Phù lấy một chiếc khăn quàng cổ vừa bẩn vừa thối quấn quanh đầu, hơi khom lưng xuống, giả làm một người vừa thiếu chất dinh dưỡng vừa kiệt sức không chịu nổi.

"Mấy người?"

"Sáu người."

Trên tay người đàn ông cầm một cuốn sổ, ghi lại biển số xe cùng với số người. Ánh mắt của anh ta quét qua đám người Diệp Phù, cuối cùng dừng lại trên người cảnh sát Tống.

"Đi theo sau đoàn xe của chúng tôi, nhớ phải trả phí bảo hộ, cũng không nhiều lắm đâu, mỗi người nửa cân thức ăn, thuốc lá hay rượu cũng được, thuốc lá một bao, rượu một chai."

Cảnh sát Tống đã cân nhắc đến tình huống này, nhưng lại không quá sẵn sàng giao đồ được yêu cầu, ngược lại còn bối rối hồi lâu, cho đến khi người đàn ông mất kiên nhẫn mới bắt đầu mặc cả. Người đàn ông kia cũng không dễ nói chuyện, mấy người phía sau anh ta cầm ống thép trong tay, bộ dáng có thể sẵn sàng đánh người bất cứ lúc nào.

"Đại ca à, lương thực chỗ chúng tôi không đủ, có thể châm chước được không?"

"Quy định nơi này là như vậy, những người khác đều giao, liền là mấy người thì đặc biệt sao? Nếu không có khả năng thì cũng đừng đi theo chúng tôi. Sáu người các người cũng chỉ cần ba cân lương thực, cũng không nhiều lắm đâu. Nhanh lên, trong vòng một phút đồng hồ mà không giao ra được thì lập tức biến."

Cảnh sát Tống đành phải lấy một cái túi trên xe ra, người đàn ông ngó đầu nhìn thoáng qua thì thấy đều là quần áo rách nát tung tóe, có một túi nhỏ đựng lương thực chôn phía dưới quần áo. Anh ta cầm lấy lắc lắc một chút, sau đó ném nó cho những người đứng sau.

"Trên nóc xe là gì đấy?"

"Tất cả đều là mấy cái cuốc với lại xẻng."

Người đàn ông mở một chiếc túi ra và kiểm tra thì thấy trong đó quả thực chứa đầy cuốc với xẻng nên không điều tra tiếp nữa.

"Đều là đàn ông?"

"Đúng vậy, đều là đàn ông."

"Mở ba lô của anh ra." Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Phù, cầm cây bút trong tay chọc vào vai Diệp Phù. Cô bình tĩnh lùi về phía sau một chút, đầu cúi thấp hơn.

Cô mở ba lô ra, nhìn thấy bên trong đều là quần áo bẩn, người đàn ông hừ lạnh, cầm sổ đi tới chiếc xe tiếp theo.

Mọi người quay lại xe, không ai nói một câu nào.

Mười hai giờ trưa, đoàn xe bắt đầu di chuyển, mấy chiếc xe phía trước bắt đầu lăn bánh.

"Đi theo bọn cướp này có thật sự an toàn không vậy?" Tề Viễn lo lắng nói.

Ba cân lương thực đổi lấy được bọn họ dẫn đường, thế cũng có lời rồi." Tâm trạng của cảnh sát Tống nhẹ nhàng hơn không ít.

Xe lục tục xuất phát, phía sau cũng có những người đi bộ theo sau.

Lần rời đi lần này lành dữ không rõ, nhưng tâm trạng lúc này của mọi người đều giống nhau.

Mờ mịt, sợ hãi, bàng hoàng...

Bời vì đường khó đi, trong một giờ mà chỉ chạy được hơn mười kilomet, tới buổi chiều, mà đoàn xe còn chưa ra khỏi Lan Thành.

Trong đội ngũ ở phía sau thường xuyên truyền đến tiếng ổn ào, chỉ vì cướp một cái bánh bột ngô khô cứng mà làm trò khôi hài ra tay đả thương người khác, Văn Văn ngồi trên đùi Diệp Phù, chống hai tay lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đến sáu giờ chiều, đoàn xe đột nhiên dừng lại, mọi người xuống xe, đi vào nhà vệ sinh của tòa nhà bỏ hoang bên cạnh, cũng có những người không đi, trực tiếp ngồi xổm bên ven đường để giải quyết, bị mấy người đàn ông cao lớn thu phí bảo hộ, chỉ có thể cầu xin rồi rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp