Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 77


1 tuần

trướctiếp

"Thùng thùng thung..." Cửa kính xe bị một bàn tay dơ bẩn gõ vang. Diệp Phù nhìn thấy, người gõ cửa là một dì gái hơn bốn năm mươi tuổi.

"Cho dì ăn với, dì đói quá chịu không nổi, dì đã lớn tuổi rồi, làm ơn thương xót với, cho dì ăn một miếng thôi." Xung quanh xe, đều có người chạy nạn bổ nhào qua xin ăn.

Trong xe chỉ có Diệp Phù và Văn Văn, những người khác đều đi vệ sinh, cô đương nhiên sẽ không để ý tới những người này, lấy đồng hồ quả quýt trên cổ ra xem giờ, sáu giờ rồi, mấy người Tề Viễn đã đi vệ sinh được nửa tiếng rồi.

Bọn họ còn tiếp tục vỗ cửa, Diệp Phù lấy khăn giấy nhét vào tai Văn Văn, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe đủ loại mùi vị trộn với ồn ào bên ngoài, tuy rằng nhiệt độ không khí đã hạ thấp, nhưng ba mươi độ cũng không được xem là mát mẻ, mùi mồ hôi thối, mùi chân thối... Quả thật rất khó ngửi.

Vài phút sau, mấy người Tề Viễn trở về, vừa mở cửa xe, từng đợt mùi hôi từ bên trong truyền ra, vẻ mặt mấy người đều vặn vẹo.

"Mở cửa đi, cho bay bớt mùi."

"Không được, mở cửa xe sẽ có người bổ nhào tới đây xin ăn này nọ, còn có người đoạt, nhịn một chút đi, thời điểm lái xe rồi hẳn mở cửa."

Cảnh sát Tống đưa dao cho Diệp Phù, chỉ về phía tòa nhà bên phải.

"Các cô đi đi, tòa nhà kia khá sạch sẽ, tôi sẽ bảo hộ phía sau các cô."

Diệp Phù ôm Văn Văn, cúi đầu nhanh chóng đi về phía tòa nhà bên phải.

Dọc theo đường đi cũng có người nhìn hai người bọn họ, Diệp Phù lộ ra tay cầm dao, đối phương mới thu hồi ánh mắt.

Tìm một phòng ở coi như là sạch sẽ, sau khi bước vào, Diệp Phù tựa người vào cửa, để Văn Văn đi vệ sinh trước, cô lấy trong không gian một chai nước, uống một ngụm to, cổ họng mới dễ chịu một chút.

Văn Văn rất hiểu chuyện, trong suốt đường đi không khóc không nháo, cô muốn làm gì thì làm cái đó, đi theo phía sau cô, Diệp Phù đưa cho cô bé hai viên đường, để cho cô bé tranh thủ ăn, sau đó dùng cờ lê chống ở trên cửa, cô mới yên tâm đi vào nhà vệ sinh.

"Văn Văn, bên ngoài có tiếng động gì không?" Sau khi đi vệ sinh xong, Diệp Phù chỉ ra bên ngoài, thấp giọng hỏi Văn Văn.

Cô bé gật đầu, còn dựng thẳng hai ngón tay lên.

"Có hai người đang nói chuyện phải không?"

Cô bé lại gật đầu, Diệp Phù cõng cô bé sau lưng, lấy con dao cầm chặt trong lòng bàn tay, vừa mở cửa ra, hai người đàn ông đứng bên ngoài nháy mắt xông tới.

"Để con bé này lại, tôi sẽ tha cho cô một mạng." Trong tay bọn họ cầm đoản đao, chậm rãi tới gần Diệp Phù.

"Đi cái mẹ mày." Diệp Phù không chịu được ánh mắt bọn họ nhìn Văn Văn, một cước đá vào hạ bộ tên đó, trong giây phút tên đó phải khom lưng vì đau kia, con dao trong tay cô xẹt qua cổ họng tên đó.

Tên đàn ông phía sau nhìn thấy đồng bọn của mình bị giết, giơ đao bổ qua, lại bị sau lưng đâm cho một đao, tên đó ngã xuống đất chết không nhắm mắt.

Diệp Phù và cảnh sát Tống liếc nhìn nhau, nhặt đoản đao lên, kéo bọn họ vào phòng rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi trở lại xe, Tề Viễn cảm thấy không thích hợp.

"Gặp phiền toái?"

Diệp Phù gật đầu, cô đặt Văn Văn vào trong ngực Tề Viễn, rồi lấy ra vải bố, cẩn thận chà lau sạch sẽ máu trên con dao.

"Đoàn xe sao thế này? Còn chưa tới bảy giờ, không dự định tiếp tục đi tiếp à?"

"Ăn chút gì đó đi, nếu phải ở chỗ này qua đêm, thì đêm nay mọi người phải tỉnh táo một chút, cẩn thận đồ vật trên nóc xe, còn có lốp xe với xăng."

"Vừa rồi có mấy người bắt một người phụ nữ đi rồi." Hạ Duệ nhỏ giọng nói.

"Còn có bà dì ăn xin lúc nẩy, bị người ta đánh một gậy, sau đó kéo đi rồi."

Không khí bên trong xe trở nên nặng nề, sau khi xuất phát đây là lần đầu tiên mọi người gặp phải chuyện không thuận lợi, làm tâm tình mọi người cũng không mấy dễ chịu.

"Đừng ăn ở bên ngoài, cho dù có gặp phải người đáng thương, cũng không nên cho họ đồ ăn, mọi người đều là đi cùng nhau, hãy nhớ đừng hành động một mình, kể cả tôi và Tề Viễn."

Cảnh sát Tống dặn dò mọi người.

Hiện tại người lái xe là Tề Viễn, Diệp Phù để cho cậu ta ngửi một chút tinh dầu, làm tinh thần hiện tại của cậu ta trở nên hưng phấn.

Đường vòng yêu cầu phải đi qua một thành phố, hai thị trấn và một số ngôi làng nhỏ.

Đây là tin tức mà cảnh sát Tống dùng một gói thuốc lá hỏi thăm được, tuyến đường này, là tiểu đội tìm kiếm vật tư trước đó lưu lại, đoán chừng người cầm đầu trong mấy chiếc xe có chút nhân mạch trong căn cứ Long Đàm, cho nên rất kiêu ngạo.

"Lúc nghỉ ngơi, chúng ta có thể đi hái rau dại ven đường, tôi có thấy rau dại ven đường đều rất tươi tốt."

"Được, chúng ta chia làm hai nhóm, ba người một nhóm, một nhóm đi ra ngoài hái rau dại, một nhóm khác ở lại trong chừng vật tư, bây giờ tôi lo lắng nhất chính là xăng xe, có xe mà không có xăng, đoán chừng sẽ tới cướp đoạt đó."

Rạng sáng hai giờ, đoàn xe dừng lại, người đàn ông thu phí bảo hộ cầm trong tay một cái chậu, dùng sức gõ vang, tất cả mọi người đều im lặng.

"Nghỉ ngơi tại chỗ trong ba tiếng, ba tiếng sau sẽ tiếp tục đi."

Anh ta vừa mới nói xong, phía trước và phía sau đều có người xuống xe.

Diệp Phù, Tề Viễn, Hạ Duệ một nhóm, ba người một trước một sau đi giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó cầm xẻng bắt đầu đào rau dại, những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu gia nhập vào.

Hai giờ sáng, trời đã ẩn ẩn sáng, Diệp Phù cúi đầu nhanh chóng đào lên một nắm rau dại, tiện tay nhét vào túi áo trước người, khom lưng lâu như vậy, lúc đứng dậy có chút choáng đầu, cô nghi ngờ mình bị tuột huyết áp, liền ngậm một viên đường, có chút vị ngọt, mới hết choáng váng.

Đào đầy một túi, Diệp Phù trở về xe, đổi ca để cảnh sát Tống, Văn Văn và Chương Nguyên đi vệ sinh và đào rau dại.

Diệp Phù một mình ở trong xe, nhanh chóng rửa sạch sẽ rau dại, chỉ để lại một ít, còn lại đều thu vào trong không gian. Diệp Phù cũng không có lấy nước ra rửa sạch, mọi người chỉ lau rồi ăn thôi, cô cũng không có già mồm cãi láo.

Tề Viễn và Hạ Duệ đào được nhiều hơn cô, có thể do nhiệt độ giảm xuống, nên sau khi rời khỏi Lan Thành, rau dại trên đường đi mọc xanh tươi tốt như vậy.

"Vừa rồi còn có bác gái muốn đến đoạt rau dại của tôi, tôi tức đến nổi đạp cho bà ta một đạp, người cận thị như tôi đào được một nắm rau dại dễ dàng lắm à, còn muốn cướp."

Tề Viễn lắc đầu,"Không dám lấy ra nữa, sợ bị cướp."

Ba tiếng nhanh chóng trôi qua và đoàn xe lại lên đường.

Trời đã sáng, đội vượt ngục dài bắt đầu di chuyển chậm rãi.

"Tại sao lại dừng lại?"

Khởi hành chưa đầy một giờ, đoàn xe lại dừng lại, đi rồi lại dừng, khi nào thì đến căn cứ? Phía sau xe có người không khỏi phàn nàn, nhìn thấy mấy ông bao vệ thu phí cao to đến gần thì sợ hãi đến không nói được lời nào.

"Mỗi xe hai người đi ra làm đường phía trước. Ở đó có lở đất. Nhanh lên, nếu không đi thì có thể lấy được nửa cân lương thực."

"Tôi cùng Tề Viễn đi, Tống đại ca ở lại." Diệp Phù đề nghị làm đường, Tề Viễn không có vấn đề gì, liền xuống xe, từ trong xe lấy xẻng ra, Hạ Duệ và Chương Nguyên cũng muốn đi nhưng lại bị cảnh sát Tống chặn lại.

"Diệp Phù sắp xếp rất hợp lý, hai người các cậu đi có thể sẽ không quay lại nữa. Đồ trong xe cũng rất quan trọng, chúng ta sẽ canh giữ xe."

Mọi người đã ở bên nhau lâu như vậy, lẽ ra vẫn có thể ngầm hiểu.

Diệp Phù và Tề Viễn đi đến phía trước đoàn xe, nhìn những túi đất và tảng đá cản đường họ, cảm thấy có chút phức tạp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp