Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 75


1 tuần

trướctiếp

Chương 149: Nóng bức, người tị nạn 5

Người phụ nữ sợ hãi đến mức ngã xuống đất, sau đó nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh loạng choạng bỏ đi, Diệp Phù đóng sầm cửa lại, nhìn bóng lưng họ đang chạy trốn và nở một nụ cười lạnh lùng.

Có thể sống sót đến bây giờ, sao có thể là người yếu đuối?

Cảnh sát Tống và những người khác lần lượt quay lại, Diệp Phù kể cho họ nghe chuyện vừa rồi.

"Đằng sau hai người phụ nữ này chắc chắn có một nhóm người. Chúng điều khiển hai người phụ nữ này, để họ dùng bẫy mật để dụ dỗ đàn ông lấy chỗ ở hoặc thức ăn, hoặc trực tiếp biến những người cắn câu làm đồ ăn.”

"Bộ dạng đám người đó phân phát thức ăn tối qua, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng ăn thịt người."

Cảnh sát Tống hỏi: "Ý của cô là con của người phụ nữ đó bị đám người phía sau bắt giữ, bọn chúng dùng mạng sống của đứa trẻ để ép họ làm những việc này?"

Diệp Phù cau mày: "Còn có một khả năng khác, đứa trẻ đó đã chết rồi, vì tôi thấy trên người họ có rất nhiều vết sẹo do bị đánh đập để lại, có thể họ hợp tác với bọn chúng làm những việc này là vì sợ bị đánh. Khi tôi hỏi cô ta có phải vừa mới sinh con không, cô ta có vẻ hơi sợ hãi"

Tề Viễn xoa xoa thái dương: "Có cảm giác như trên thế giới này người bình thường không còn nhiều, tất cả đều bị điên hết rồi."

Hai người phụ nữ quay lại cửa nhà E, do dự hồi lâu không dám đi vào, lúc này cửa mở, một người đàn ông bước ra, nhìn quanh không thấy có gì nên kéo họ vào nhà.

"Thất bại?" Người đàn ông cởi trần ngồi trên ghế nhướng mi, đập chiếc thắt lưng vào lòng bàn tay.

"Anh Hùng, họ không thèm nhìn chúng tôi, trên tay còn cầm dao, ai cũng đều rất hung dữ."

"Tát Dương, cô không cần con trai nữa sao?" Anh Hùng vừa nói xong, người đàn ông vừa mở cửa lúc nãy, bước vào một căn phòng, treo một đứa bé tầm bảy tám tuổi lên.

Tát Dương quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng quỳ lạy: "Anh Hùng, xin đừng làm hại con trai tôi, tôi sẽ đi tìm bọn họ, bây giờ lập tức đi, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Anh Hùng lấy dao đập hai cái vào đầu cậu bé: "Trước hết cô nói xem bọn chúng có bao nhiêu người?"

"Sáu, ba người lớn đàn ông, hai thiếu niên khoảng 20 tuổi và một đứa bé".

Hiển nhiên, cô ta coi Diệp Phù như một người đàn ông.

"Chỉ có sáu người ? Hơn mười người đã bị độc chết ở tòa nhà C đêm qua, là do bọn chúng làm. Xem ra đám người này có rất nhiều thứ tốt trong tay, Tát Dương, Phó Tuyết, tôi cho các cô hai ngày, nếu không dụ được bọn họ, các cô hiểu ý tôi mà."

Tát Dương nhìn con trai mình sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ chỉ có thể đồng ý

Lúc này có hai người đàn ông tiến tới kéo họ sang phòng bên cạnh, Anh Hùng vỗ nhẹ vào đầu con trai Tát Dương, ra hiệu cho người của mình thả đứa bé xuống.

"Chị Tát, sao chúng ta không trốn đi." Phó Tuyết trên người lại có thêm nhiều vết thương mới, ngồi xổm trong góc, nhỏ giọng nói .

"Trốn không thoát, Phó Tuyết. Con trai chị đang trong tay chúng, chị không thể trốn thoát."

Phó Tuyết ngước nhìn cô: " Chị Tát, chị không muốn trả thù sao? Chị không hận những tên khốn này sao? Chúng đã giết con gái mới một tháng tuổi của chị, và..." Phó Tuyết không thể nói được phần còn lại.

"Chị không còn lựa chọn nào khác, Phó Tuyết, chị không có lựa chọn nào tốt hơn. Chị đã lấy mạng sống của con bé để đổi lấy mạng sống của con trai chị. Chị hy vọng nó sẽ không hận chị. đó là do sự bất lực của chị, chị quá yếu đuối"

Phó Tuyết khó tin nhìn cô: "Chị Tát, đó cũng là con của chị. Chỉ vì nó là con gái nên chị đã giao nó cho bọn súc sinh đó ăn sao?"

Tát Dương nhìn chằm chằm vào Phó Tuyết với đôi mắt đỏ ngầu: "Vậy chị phải làm sao đây? Chúng muốn ăn thịt con trai chị. Nó là mạng sống của chị. Dù sao con bé mới sinh ra, vẫn chưa nhìn thấy thế giới này, nó sẽ không cảm nhận được đau đớn"

Phó Tuyết nhìn chị ta một lúc lâu, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

"Chị thật sự điên rồi, chị cũng giống như bọn chúng, đều là súc sinh, đều là lũ khốn nạn, đều là kẻ điên."

Trong thành phố người tị nạn càng ngày càng nhiều, lửa của Bắc Thành đã thiêu rụi đến trung tâm thành phố, rời đi là cấp bách, nhưng làm sao rời đi mới là vấn đề lớn nhất.

Trong thành người tị nạn nhiều như vậy, một khi lái xe ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức trở thành mục tiêu, chắc chắn sẽ bị tấn công.

Những người sống sót trốn thoát đến Lan Thành đều có một số năng lực, ở tận thế, đừng bao giờ coi thường bất kỳ ai.

Đánh giá thấp kẻ thù sẽ chỉ dẫn đến cái chết thảm hại hơn.

"Tôi đã kiểm tra, cũng có những người đi ô tô đến, bao gồm cả xe ba bánh, xe tải và xe máy. Khi họ đi theo nhóm lớn, chúng ta có thể trà trộn và rời đi cùng nhau để không thu hút sự chú ý."

Tề Viễn hai ngày nay mượn kính thiên văn của Diệp Phù để kiểm tra tình hình bên ngoài. Tin tức anh ta mang về khá chính xác.

"Có lẽ họ muốn tìm kiếm một số vật tư trong thành phố trước khi tiếp tục lên đường, nhưng trong thành phố không tìm thấy gì cả. Ước tính vài ngày nữa sẽ có người rời đi."

"Đúng rồi, hôm nay tôi lại nhìn thấy hai người phụ nữ đó ở dưới tầng. Họ vẫn chưa chết tâm à?"

Cảnh sát Tống phát những con dao đã mài sắc cho mọi người. Nghe vậy, anh ta gật đầu.

"Chắc là bọn họ muốn đột nhập vào nhóm chúng ta. Kẻ đứng sau chắc hẳn cho rằng chúng ta có rất nhiều đồ tốt."

Phải nói rằng Cảnh sát Tống đã biết được sự thật.

"Vẫn là câu nói trước, bất cứ ai gặp trên đường, đặc biệt là trẻ em, phụ nữ có thai và người già, đừng nên tốt bụng giúp đỡ, họ càng tỏ ra vô hại thì càng nguy hiểm: "

"Vậy nếu có người gặp nguy hiểm, chúng tôi có nên ra tay giúp đỡ không?"

Cảnh sát Tống xoa đầu Chương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tốt nhất là không nên. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tự bảo vệ mình. Về phần người khác, chúng ta không thể cứu họ. Chúng ta không phải là cứu tinh, chúng ta cũng không có nhiều năng lực để cứu người khác ."

Liên Văn Văn ở chỗ này, cảnh sát Tống mỗi ngày phải căn dặn với cô bé rất nhiều lần, dặn cô bé không được la hét, không được khóc hay đi với người lạ. Cảnh sát Tống còn đeo một chiếc còi lên cổ cô bé, nếu Văn Văn gặp nguy hiểm, nghe thấy tiếng còi thì anh ta có thể chạy tới ngay lập tức.

Người tị nạn ngày càng nhiều, rau dại và chuột bên ngoài đều đã tuyệt chủng, mọi người đều khóa cửa và không ra ngoài, họ chỉ đợi có đoàn người tị nạn rời đi, sẽ cùng với đó mà đi cùng.

Mà phía Tát Dương và Phó Tuyết đợi chờ cơ hội, ngày nào cũng bị đánh vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Đội ngũ chạy nạn sau ba bốn ngày nghỉ ngơi liền bắt đầu lục tục rời đi, chỉ có điều là đoàn xe lại chậm chạp không có động tĩnh gì, cảnh sát Tống cùng Tề Viễn lại đi ra ngoài kiểm tra một lượt, nhưng cũng không phát hiện được gì.

Diệp Phù đã thu hết những gì cần thiết vào không gian, bao gồm cả cửa phòng ngủ lẫn cửa phòng tắm.

Đầu tháng mười, chỉ trong một đêm, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, từ nhiệt độ cực nóng là năm mươi lăm độ giảm xuống trực tiếp còn bốn mươi, làm cho người ta có cảm giác như tận thế sắp đến hồi kết thúc.

Nhưng Diệp Phù biết, có điều khác thường đồng nghĩa ắt có thảm họa lớn hơn sắp ập xuống.

Sau khi nhiệt độ hạ xuống, số người tị nạn hướng đến căn cứ Long Đàm đột nhiên tăng lên, tất cả hành lý của mọi người đều đã được đóng gói và đưa lên xe, hầu hết đều trực tiếp được cột lên đỉnh xe. Xe là xe chín chỗ, nếu không có hành lý, sáu người dồn lại ngồi lên một chiếc xe thì còn khá rộng rãi, nhưng sau khi bỏ thêm hành lý vào, thì một chỗ phải ngồi tới hai người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp