Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 74


1 tuần

trướctiếp

"Không có việc gì, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Những người đó xứng đáng bị như vậy. Đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý, đêm nay giao việc tuần tra lại cho chúng tôi là được."

Khóe miệng Diệp Phù giật giật, cầm lấy nỏ đóng cửa quay về phòng.

Có thể chiếc nỏ đã làm mọi người bị sốc, hoặc cũng có thể là họ tạm thời đang no bụng nên những người tị nạn chạy trốn ở tầng dưới đã rời đi, chỉ để lại vài ngọn đuốc đã tắt và xương cốt bị gãy.

Đêm hôm đó, cảnh sát Tống và Tề Viễn ở tầng dưới, Hạ Duệ và Chương Nguyên mượn ống nhòm của Diệp Phù và ở trên tầng cao nhất, không ai dám nghỉ ngơi hay nhắm mắt vì sợ những người tị nạn sẽ lại gây rắc rối.

Năm giờ sáng. Diệp Phù nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn từ nhà bên cạnh, sau đó có người loạng choạng chạy ra ngoài. Diệp Phù đứng trên ban công nhìn xuống bọn họ, vừa chạy vừa nôn ra máu và máu họ nhổ ra trộn lẫn với thịt thối, người thì khóc lóc, người thì chửi bới, rên rỉ đau đớn...

Họ muốn chạy đến tòa nhà D để cầu cứu nhưng bị ngã giữa đường và không thể đứng dậy được nữa, dưới nhiệt độ cao, người chết thối rữa với tốc độ nhanh hơn, không ai trong số những người ăn thịt đêm qua trốn thoát.

Không khí lại tràn ngập mùi hôi thối, tòa nhà bên cạnh còn có một số người sống sót, khi nhóm Hạ Duệ đến trả kính viễn vọng, họ nói với Diệp Phù rằng những người đó đang ẩn náu trên tầng sáu của tòa nhà C, có khoảng hai mươi người, trong đó có cả phụ nữ, phần lớn là trẻ em.

"Rất nhiều loại rau dại mọc lên từ những nơi có xác thối ở tầng dưới, chỉ trong vài giờ mà chúng đã lớn rất nhanh. Những loại rau dại này mọc lên bằng cách hấp thụ dinh dưỡng từ xác thối à?"

Sau khi Chương Nguyên nói xong, sắc mặt của Tề Viễn và Hạ Duệ đều thay đổi.

Diệp Phù vẫn im lặng đứng sang một bên, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, không ai biết cô đang suy nghĩ gì.

"Chúng ta còn đi đào rau dại sao?" Chương Nguyên nhìn người bình thường duy nhất là cảnh sát Tống, thấp giọng hỏi.

"Đào, trên mảnh đất này từ xưa đến nay đã chôn bao nhiêu người, người chết chỉ biến thành một đống đất mà thôi, thức ăn không phải mọc lên trong đất sao? Sợ gì chứ, đêm nay chúng ta cứ tiếp tục đào rau dại, đây là thực phẩm cứu mạng đấy."

Mười giờ tối, những người ở khu D vừa cầm dụng cụ ra khỏi tòa nhà thì đã có hai người phụ nữ gầy yếu đến trơ xương vụt ra đứng bên cạnh, Diệp Phù nhìn thấy những vết sẹo do bị roi quất trên bắp chân và cánh tay của họ vô tình bị lộ ra, cô lại nhìn sang Tề Viễn và cảnh sát Tống, chợt hiểu mục đích của hai người phụ nữ này.

"Anh trai, anh có thể cho em một chút thời gian để nói chuyện được không?"

Một người phụ nữ ngăn cản cảnh sát Tống, nhưng cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh, đôi bàn tay hơi run run thể hiện nội tâm đang giằng co và sợ hãi của cô vào lúc này.

"Nói cái gì?" Cảnh sát Tống cau mày nhìn cô, bình tĩnh lùi lại hai bước, người phụ nữ rụt rè đưa tay nắm lấy quần áo của cảnh sát Tống, nhưng bị con dao anh đột nhiên cầm ra làm cho sợ hãi, suýt nữa té ngã.

"Anh trai, em, em..."

Cô dom dự hồi lâu không nói được gì, người phụ nữ ở phía sau vặn eo đẩy cô đến trước mặt Tề Viễn, đột nhiên cởi quần áo của cô ra.

"Anh ơi, em gái em vừa tròn hai mươi, xinh đẹp lắm, anh có hứng thú không?" Người phụ nữ muốn mặc quần áo lại nhưng người phụ nữ bên cạnh đã giữ tay cô.

Tề Viễn gặp tình huống bất ngờ này thì sợ hãi đến mức mở to mắt, theo phản xạ rút dao ra chĩa vào bọn họ.

"Cô, cô, cô, đừng, đừng lại đây."

Lúc này, người phụ nữ bị người phụ nữ bên cạnh đẩy ra, lao về phía Tề Viễn.

Còn mình thì đi về phía cảnh sát Tống, thành thạo cởi cúc áo khoác, Hạ Duệ và Chương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, đều sợ hãi, vội vàng trốn ở phía sau Diệp Phù.

"Anh trai, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm chỗ dựa, em với em gái em không có người nhà, chạy đến Lan Thành cũng không dễ dàng gì, chúng tôi có thể ăn ít lại làm được nhiều việc, chỉ cần cho chúng tôi một nơi để ngủ là được."

"Mặc quần áo vào và đi đi."

Sắc mặt cảnh sát Tống rất khó coi, Văn Văn vẫn nằm ngửa ở lưng anh, mở to mắt nhìn tất cả những chuyện này.

"Anh trai, đây là con của anh à, tôi có thể chăm sóc nó, anh đừng nhìn tôi bẩn thỉu, kỳ thực tôi chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, anh đừng đuổi tôi đi, chúng tôi thật sự không còn đường sống nữa rồi." Cô nói, cô nhẹ nhàng quỳ xuống, ôm lấy chân cảnh sát Tống và bắt đầu khóc.

Ở bên cạnh, Tề Viễn đã đá người phụ nữ trước mặt ra, trốn ở phía sau Diệp Phù.

Cô ta bị đá ngã, dường như không biết đau đớn mà đứng dậy, khi nhìn thấy Diệp Phù đeo mặt nạ liền đưa tay nắm lấy tay Diệp Phù.

"Tôi nói sao cái cô này lại mặt dày vậy, tôi bảo cô tránh ra, kéo tôi không được, thì cô còn muốn kéo Diệp Phù nữa à."

Tề Viễn vừa nói vừa định nhấc chân lên, Diệp Phù liếc nhìn cô ta, cầm xẻng và thùng trực tiếp rời đi.

"Chờ một chút, cô đừng đi." Cô ta muốn đuổi theo, lại bị Tề Viễn cản lại.

"Cút đi, tôi nói lại lần nữa."

Cô ta co người lại, chưa từ bỏ ý định mà nhìn Diệp Phù.

"Anh trai, em gái tôi và tôi có thể ở lại được không?"

"Ở lại cái bíp, cút mau." Cảnh sát Tống chưa kịp nói gì thì Tề Viễn đã tiến tới nắm lấy cánh tay cô ta và kéo sang một bên.

"Nếu còn tiến lại gần một bước, đừng trách dao của tôi không có mắt, cô sống không dễ dàng, chúng tôi thì dễ chắc?"

Hai cô gái bị kéo ra ngoài không một chút thương tiếc, bọn họ không hiểu tại sao ở nơi này thì thủ đoạn lại không có tác dụng, đối mặt hai cô gái ngon nghẻ, mà những người này vẫn có thể thờ ơ như cũ.

Cánh cửa bảo vệ đã bị khóa, mọi người đều phớt lờ hai cô gái đang khóc và bắt đầu tìm kiếm rau rừng và những con chuột khổng lồ.

Gần đây gió đã nhẹ hơn, cũng không cần cảnh sát Tống thổi còi thúc giục mọi người sơ tán lúc hai giờ nữa, chuyến đi này của Diệp Phù không phải là đào rau dại mà là để kiểm tra xem bên ngoài có bao nhiêu người.

Giống như bọn họ, ngoài đường, ngõ hẻm có rất nhiều người đang đào rau dại, ai nấy đều sợ hãi, và khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Diệp Phù, họ càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng bỏ chạy.

Diệp Phù không đi xa, đi vòng quanh rồi mới quay lại, khi cô quay lại, hai cô gái vẫn đang ngồi xổm ở tầng dưới của tòa nhà D. Khi nhìn thấy Diệp Phù, hai người liền mặc kệ quần áo đang cởi mà chạy về phía cô.

"Anh ơi, xin hãy thương xót, thu nhận chúng tôi đi, chúng tôi rất giỏi chăm sóc người khác, chỉ cần cho chúng tôi một nơi ở là được, chúng tôi có thể tự tìm thức ăn."

"Cô vừa mới sinh con sao?" Diệp Phù nhìn cô gái tự xưng là chị, nhìn chằm chằm bộ ngực của cô ấy mấy giây.

"Không, không có." Người phụ nữ liếm đôi môi nứt nẻ, lúng túng chỉnh lại quần áo, nhìn vết roi trên mu bàn tay thô ráp và nứt nẻ, Diệp Phù nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

"Xin hãy giúp chúng tôi." Một người phụ nữ khác quỳ xuống và cầu xin Diệp Phù.

"Giúp như thế nào?"

Đôi mắt người phụ nữ đẫm lệ: "Tôi biết các cô đều là những người có năng lực. Chỉ cần cho chúng tôi một nơi trú ẩn, bảo chúng tôi làm gì cũng được."

"Có biết tại sao đêm qua lại có nhiều người chết như vậy không?"

Người phụ nữ kinh hãi nhìn Diệp Phù: "Cô..."

Diệp Phù gật đầu: "Tôi đã giết anh ta." Nói xong, cô làm động tác cắt cổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp