Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 58


1 tuần

trướctiếp

Cảnh sát Tống cắt cho Diệp Phù một cây xương rồng, đây là anh ta mang về tới khi đi ra ngoài tìm vật tư, xương rồng đã khô quắt héo rút, anh ta lại xem như bảo vật hưng phấn không chịu được, Diệp Phù cảm ơn ý tốt của cảnh sát Tống, từ trong không gian lấy ra một cân đất mới làm đáp lễ cho an ta, cảnh sát Tống chỉ cho rằng đất này là Diệp Phù trồng hoa trong nhà dư lại, lại cho Diệp Phù một chén nước bẩn anh ta cướp về từ đê sông.

Diệp Phù cầm xương rồng về phòng, lập tức lấy chậu hoa và đất ra, bắt đầu dời trồng, xương rồng là thực vật chịu nóng, dưới tình huống thiếu nước thiếu đồ ăn có thể bọc bụng cứu mạng, Lan Thành đã không có một ngọn cỏ, cây cối ven đường ở lúc mưa to đã bị cư dân chém về nhà đốt, bằng không, ăn lá cây, gặm vỏ cây cũng vẫn có thể xem là một loại biện pháp bọc bụng.

Người ở thời gian dài đói khát, sẽ có hai loại trạng thái, gầy và sưng vù. Mà con người thiếu nước thiếu muối thời gian dài, trừ đầu váng mắt hoa, run rẩy, vô lực và mệt mỏi ra, còn sẽ xuất hiện tình huống hàm răng và tóc rụng ra.

Vẫn không ít người chịu đựng nhiệt độ cao đi ra ngoài tìm thực vật, cảnh sát Tống nói, hiện tại bên ngoài còn xuất hiện rất nhiều tiểu đội bắt xà.

Ban ngày ở nhà, buổi tối ra cửa đã thành hình thức sinh hoạt của người sống sót, ban đêm nhiệt độ cao không giảm, nhưng là đã không có ánh nắng mặt trời chiếu thẳng, ra cửa không cần lo lắng sẽ bởi vì phơi nắng mà bị sốc nhiệt hoặc chết đột ngột.

Tệ nạn chính là rất dễ dàng bị đánh cướp, cho dù là cảnh sát Tống nam tử cao tráng như vậy, cũng luôn mang theo vết thương trở về.

Ở nhà ba ngày sau, cảnh sát Tống mang về tới một tin tức, phía chính phủ thành lập căn cứ ở trấn Long Đàm ngoài Lan Thành 30 km, lúc trước người đi chỗ tránh nạn đều bị phía chính phủ đưa về căn cứ Long Đàm, nghe nói căn cứ rất lớn, cất chứa trăm vạn người, nơi đó có quân đội khống chế, kỷ luật nghiêm minh, nhân thân an toàn có thể được bảo đảm.

Chỉ cần mang theo chứng minh thân phận đi qua, không cần nộp lên bất kì vật tư gì, có thể tiến vào căn cứ Long Đàm.

Cảnh sát Tống đây là đang thử ý của Diệp Phù, trong bất tri bất giác, anh ta không hề coi Diệp Phù như cô gái nhỏ mười chín tuổi, mà là một người trưởng thành tư duy nhanh nhẹn, làm việc quyết đoán, có dũng có mưu.

Diệp Phù sẽ không đi căn cứ, nhưng đi căn cứ ít nhất không cần đói chết, việc này với đại bộ phận người mà nói, là lựa chọn tốt nhất.

Đời trước Diệp Phù cũng không đi căn cứ, nhưng với căn cứ, cô biết không ít thứ.

Tuy là phía chính phủ thành lập, quân đội khống chế, nhưng nơi này, còn có tranh đấu phe phái, vì tranh đoạt quyền khống chế căn cứ, thế gia ôm đoàn sưởi ấm, và phía chính phủ, quân đội ba chân thế chân vạc, lại chế hành lẫn nhau.

Phú hào thế gia, cho dù tới mạt thế rồi, trong tay bọn họ vẫn cứ nắm tài nguyên tốt nhất.

Đây chỉ là mặt trái một bộ phận, bất kì chuyện gì đều có tính hai mặt, nhìn từ chính diện, căn cứ ít nhất là một chỗ tránh nạn an toàn, hơn nữa chỉ cần trả giá sức lao động, có thể sống sót ở căn cứ.

Sau khi vào căn cứ, chỉ cần phục tùng căn cứ an bài đi làm việc, không những có thể được đồ ăn, giường đệm, còn có thể nhận quần áo, dược phẩm.

"Tôi sẽ không đi." Diệp Phù không giấu giếm anh ta.

Cảnh sát Tống nhận được trả lời của Diệp Phù, trong lòng đã có chủ trương.

Căn cứ chính là một loại xã hội nhỏ, tuy có quản chế, nhưng ngư long hỗn tạp, anh ta dẫn theo Văn Văn, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm và phiền toái lớn hơn nữa.

"Tôi và Văn Văn cũng không tính đi, tôi nghe nói nơi đó nam nữ tách ra quản lý, nếu Văn Văn tách ra với tôi, tôi không thể tưởng tượng hậu quả."

Từ sau khi Văn Văn bị một ít kinh hách, đã hơi tự bế, tuy tạm thời không nói, nhưng tình huống này của cô bé, xác thật không thích hợp đi căn cứ.

Qua hai ngày, sau khi cảnh sát Tống múc nước trở về nói cho Diệp Phù, mấy ngày nay rất nhiều người đi, ba cô gái tòa E kia cũng đi căn cứ, hai đứa bé trở thành kéo chân sau bị bỏ rơi.

Buổi tối, Diệp Phù nhìn thấy cảnh sát Tống dẫn theo hai đứa bé kia đi ra ngoài múc nước, sắp đến hừng đông, bọn họ mới khập khiễng trở về.

Diệp Phù đã không ra cửa thật nhiều ngày, xương rồng gieo trồng thành công. Diệp Phù không nghĩ tới mình còn có loại thiên phú này, chờ về sau có cơ hội, cô có thể tìm một địa phương thích hợp, vòng một miếng đất, trồng một đống quanh nhà, một ít trái cây rau dưa, nuôi mấy con gà vịt ngỗng, cứ như vậy tự cấp tự túc cũng không tồi.

Lại qua hai ngày, hai đứa trẻ tòa E dọn đến tòa D, ở tầng 12.

Trải qua cảnh sát Tống giới thiệu, Diệp Phù cũng biết tên và tuổi tác của hai người.

Hạ Duệ, mười tuổi.

Chương nguyên, mười một tuổi.

Với vì sao bọn họ sẽ lọt vào trong tay những người đó, lại đã trải qua cái gì? Những điều này đã không quan trọng.

Với cách làm của cảnh sát Tống, Diệp Phù không phản đối cũng không ủng hộ, đại đa số thời điểm cô đều không ra khỏi cửa, cũng rất ít chạm mặt với hai người, bọn họ cũng rất quy củ, thậm chí lên tầng xuống tầng khi đi qua cửa Diệp Phù, đều sẽ cố ý thả nhẹ bước chân.

Nhiệt độ không khí tăng đến 49°C, buổi tối đều không thể ra cửa, sóng nhiệt thổi tới trên người, đều sẽ có cảm giác bị phỏng, mà người đi căn cứ, đi nửa giờ hoặc một giờ, thể lực sẽ chống đỡ hết nổi té xỉu, bị cảm nắng, chỉ cần ngã xuống mặt đất, rốt cuộc không thể dậy nữa.

Không trung trắng xoá đã thay đổi màu sắc, mây đỏ tảng lớn di động, tụ lại, đỏ đến cảm thấy không trung đen muốn nhỏ máu tươi.

Diệp Phù đứng ở ban công, nước đá trong tay đều không làm dịu bực bội dưới lòng, con rắn nhỏ dưới tầng mới vừa ngoi đầu vài giây đã bị mặt đất nóng bỏng bỏng cháy chết.

Mỗi ngày chạng vạng Hạ Duệ và Chương Nguyên đều sẽ ra cửa nhặt xà chết nóng, hai người không dám rời khỏi tiểu khu, tìm kiếm ở mấy căn trong tòa nhà.

Vì phòng ngừa thịt rắn hư thối, bọn họ nhặt về sau đó làm xà thành thịt khô.

Giữa tháng 8, trên môi Diệp Phù nổi lên hai mụn nhiệt, cô đã nửa tháng không ăn thức ăn mặn, mỗi ngày đều là nước trong cải trắng, không nghĩ tới vẫn nóng bốc lửa.

Nấu một nồi trà lạnh uống hai ngày, hỏa khí không tiêu xuống, ngược lại bắt đầu chảy máu mũi.

Những người khác cũng không tốt chỗ nào, bị cảm nắng, chảy máu mũi, mụn nóng, nôn mửa, ngất lịm, tay chân lạnh cả người, cường độ thấp thất ôn thay phiên xuất hiện.

Trong tòa nhà hiện tại chỉ có năm người, Diệp Phù cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, cả ngày, tay cô được tiêm đều đang phát run.

May mà mọi người đều căng chịu, cái loại cảm giác gần chết này quá thống khổ, giống như có một đôi tay, cưỡng chế tính xé rách linh hồn từ trong thân thể ra, ngươi đang đấu tranh với nó, giống kéo co thi đấu, một khi thất bại, ý nghĩa hoàn toàn tử vong.

Nhiệt độ cao khiến cho tình huống tự cháy thường xuyên xảy ra, cách đó không xa cao tầng khói đặc cuồn cuộn, mùi cháy sặc mũi cách mấy con phố đều có thể ngửi được, lò hóa chất nhà xưởng nổ mạnh sau đó khói đen nổi lên bốn phía, không trung lại khôi phục bộ dáng xám xịt.

Tiếng hí vang bén nhọn phá vỡ yên lặng sáng sớm, một con chim nâu đen to lớn bay quanh ở trên không tiểu khu Hạnh Phúc, tốc độ nó bay lượn rất nhanh, lúc cao lúc thấp, trên đầu bị lửa đốt trọc, chỉ có một ít lông tơ nâu đen ngắn ngủn, sau cổ trọc lốc không có nửa cọng lông chim, cánh to lớn hơi hơi vỗ, chiều dài khoảng hơn hai mét, khi giương cánh lao xuống, mỏ nhọn giống móc câu cong sau khi mở ra đã phát ra một tiếng kêu to.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp