Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 59


1 tuần

trướctiếp

Đây là kền kền, chủ yếu sống ở ở núi cao cánh đồng hoang vu hoặc bên trong núi sâu rừng rậm, động vật tính quần cư, động vật rất hủ, trời sinh tính hung mãnh, sẽ chủ động công kích động vật khác, móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, đối mặt với trâu rừng, sư tử các loại động vật to lớn cũng có thể nháy mắt mổ bụng.

Kền kền vỗ cánh xông về phía mặt đất, nắm lên một con rắn đen bay lên không, sau khi bay quanh một vòng, kêu to bay đi.

Lúc Hạ Duệ và Chương Nguyên gõ cửa, Diệp Phù đang ở trong phòng tắm mài đao, hai đứa bé vì cảm ơn ân cứu mạng lúc trước của cô, đưa tới cho cô một con xà vừa mới chết không lâu, Diệp Phù nhìn con rắn bị nóng chết, do dự vài giây vẫn tiếp nhận.

"Chị Tiểu Diệp, hôm nay lúc chúng ta đi ra ngoài nhặt xà, thấy được một con diều hâu, nó lớn lên rất lớn, nếu không phải Chương Nguyên kéo em chạy, em có thể bị nó bắt đi, nếu chị ra cửa, nhất định phải cẩn thận."

Vẻ mặt của Hạ Duệ và Chương Nguyên đều nghĩ mà sợ, ở ban ngày Diệp Phù xác thật nghe được một ít tiếng, nhưng lúc đó cô thu thập vật tư linh tinh trong không gian, nên không ra ngoài xem xét.

Diều hâu rất lớn sao?

"Được, chị sẽ chú ý, các em cũng vậy."

Quần áo cùng giày trên người hai người đều đã rách mướp, có thể là thường xuyên ở chung với cảnh sát Tống, nhút nhát trong mắt bọn họ đã không có, tuy quần áo lam lũ, nhưng từ trong ra ngoài lộ ra kiên nghị, khiến người lau mắt mà nhìn.

Với người thông minh, lời nói ít, tri ân báo đáp, Diệp Phù cũng vui vẻ kết giao, tuy cô quen độc lai độc vãng, nhưng người khác đối xử với cô phóng thích thiện ý, cô cũng không từ chối, đồng dạng, người khác có ác ý với cô, từ trước đến nay cô đều sẽ lấy gấp mười lần trả về.

Xà thái hoa không độc, có thể dùng để ăn, Diệp Phù cầm theo xà trở lại phòng bếp, cầm lấy dao phay chặt bỏ đầu rắn, lột da lấy nội tạng ra, cắt thành đoạn sau đó bỏ vào trong bồn.

Hai ngày này cô phải ăn thật nhiều, ngày mai hưởng dụng nó đi.

Lẩu xà Thái hoa, nghe thôi đã rất không tồi rồi.

——

Diệp Phù là nhìn thấy con "Diều hâu" Hạ Duệ nói kia ở buổi chiều ngày hôm sau, dùng kính viễn vọng nhìn hồi lâu, Diệp Phù mới xác nhận đó là một con kền kền trưởng thành, chim ác điển hình trong truyền thuyết lấy ăn thi thể động vật mà sống.

Kền kền là động vật hoạt động ban ngày, tới ban đêm, chúng nó bình thường sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không đi vồ mồi.

Đã trạch sắp nửa tháng, Diệp Phù tính đi ra ngoài một chuyến.

Buổi tối 9 giờ, bóng đêm dày đặc.

Diệp Phù nhỏ giọng rời khỏi tiểu khu Hạnh Phúc, dưới mũ lưỡi trai hai mắt thanh lãnh sắc bén nhìn bốn phía, trừ đôi mắt ra, toàn thân Diệp Phù bao vây kín mít không lộ ra một chút làn da, lúc trước cô đã làm thí nghiệm, dưới nhiệt độ cao 45 độ gió nóng thổi tới làn da, sẽ có cảm giác bị phỏng và ngứa ngáy.

40 phút sau, Diệp Phù đi vào tiểu khu đắt nhất Lan Thành, trước mạt thế, giá nhà nơi này cao đến thái quá, giá bán một căn to phải hơn trăm triệu.

Người đã từng ở nơi này không phú tức quý, là loại người thường như Diệp Phù vĩnh viễn không thể đáp quan hệ, hiện tại cô lại ngước nhìn những tòa nhà này lần nữa, trong lòng toát ra một loại cảm giác quái đản bừng tỉnh như mộng.

Hiện giờ căn hộ xa hoa thành tòa nhà trống, thang tầng bẩn thỉu không thể ngăn cản bước đi của Diệp Phù, mang mắt kính ban đêm lên, bước chân của Diệp Phù nhanh hơn, cô cần trở lại tiểu khu Hạnh Phúc ở trước hừng đông, bằng không sẽ bị nhiệt độ cao và mặt trời chói chang vây ở chỗ này.

Diệp Phù từ tầng 3 lên trên tìm kiếm từng nhà, chỉ cần mở cửa ra, đều bị người khác cướp đoạt một lần, chỉ còn lại có một ít đồ to không thể dọn đi, nếu nhìn vào trong phòng có thi thể, Diệp Phù có thể làm, cũng chỉ là tùy tay đắp lên một mảnh vải.

Nhưng đồ vật tiểu khu xa hoa còn rất khiến người mở rộng tầm mắt, người máy không điện, bể bơi khô cạn, rạp chiếu phim tư nhân, kho rượu các loại.

Diệp Phù ở tầng bảy còn phát hiện một chiếc xe máy giá trị mấy chục vạn, tuy thứ này rất khốc, nhưng là phí đầu, Diệp Phù do dự vài giây, vẫn là thu vào, dù sao không gian rất lớn, thu vào cũng sẽ không chiếm cứ bao nhiêu vị trí.

Cửa tầng chín không có dấu vết bị mở ra, Diệp Phù gõ gõ cửa, vài phút sau cũng không nghe được bất kì tiếng vang gì, mới cạy khoá cửa ra, mở cửa, Diệp Phù đã bị poster thật lớn trên tường hấp dẫn, người trên poster là một nữ minh tinh nổi danh nhất trước mạt thế, Diệp Phù còn xem phim truyền hình cô ấy diễn, là ngự tỷ vô cùng xinh đẹp.

Trên tin tức nói gia đình cô ấy bình thường, ba mẹ đều là tiền lương giai tầng.

Diệp Phù nhịn không được cảm khái, xuất đạo ba năm là có thể mua biệt thự cao cấp trăm triệu, làm minh tinh thật tốt.

Trong phòng khắp nơi đều là poster và ảnh chụp của cô ấy, phòng để quần áo, quần áo rực rỡ muôn màu và túi xách lại khiến Diệp Phù đồ nhà quê này được kiến thức.

Những quần áo và túi xách xinh đẹp đó với Diệp Phù mà nói không có lực hấp dẫn gì, không tìm được thi thể người ở trong phòng, Diệp Phù suy đoán đối phương còn sống cũng không nhất định, nếu một ngày nào đó trở về, nhìn thấy nhà bị xét, đoán chừng sẽ hỏng mất.

Dù sao trong nhà này đều là đồ vật có hoa không quả, trước khi Diệp Phù đi, chỉ thuận lấy đi một bộ dao phay trong phòng bếp.

Cửa Tầng mười cũng đóng chặt, sau khi mở cửa đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, Diệp Phù lấy đèn pin ra tìm nơi tanh tưởi phát ra, vài giây sau, ở trên mặt đất phòng khách nhìn thấy một thi thể hư thối cao, mà bên cạnh thi thể, còn có thi thể của một con chó vàng đang nửa hư thối.

Diệp Phù dạo qua một vòng, phát hiện trong nhà này lại còn có không ít gạo và mì và thùng đựng nước, dựa theo trình độ hư thối của thi thể, thời gian chủ nhân tử vong không qua nửa tháng, chủ nhân hẳn là đột phát bệnh tật qua đời, trong chén của chó ở phòng khách còn có thức ăn và nước, chủ nhân đã chết, chó không ăn không uống khiến mình chết đói.

Diệp Phù tìm mảnh vải sạch sẽ đắp lên thi thể của bọn họ, đồ vật trong phòng bếp cô đều thu, trên bàn sách thư phòng có một cái khung ảnh, trên ảnh chụp người đàn ông cao gầy soái khí, trong lòng ôm một con chó vàng, 30 tuổi, nhìn thành thục nho nhã.

Diệp Phù bỏ khung ảnh vào ngăn kéo, nhìn gian thư phòng này, cô chỉ mang đi sách trên kệ sách.

Tầng 11, Diệp Phù mới vừa đi vào, đã phát hiện nhà này bị bầy rắn phá hư đến vô cùng nghiêm trọng, da bọc sô pha giá trị xa xỉ đều là dấu vết thi xà hư thối để lại, gần như không có một nơi sạch sẽ có thể đặt chân.

Cửa phòng ngủ và thư phòng đều khóa, Diệp Phù phế đi một ít hơi mới mở ra, phòng ngủ rất đơn giản sạch sẽ, không có dấu vết bầy rắn xâm lấn, căn cứ đồ vật bên trong, Diệp Phù suy đoán hộ gia đình này là người đàn ông thành công hơn bốn mươi tuổi, phòng để quần áo đều là âu phục và giày da, mấy chục đồng hồ bị đặt ở bên trong kệ thủy tinh, tuy không rõ ràng lắm giá cả cùng nhãn hiệu của những đồng hồ này, nhưng Diệp Phù biết, đây là hàng xa xỉ cô phấn đấu vài chục năm đều không mua nổi.

Nhìn thời gian, 3 giờ sáng, Diệp Phù không chậm trễ nữa, thu xong đồ vật chuẩn bị trở về.

Bốn giờ trời đã sáng rồi, cô cần phải mau chóng về nhà.

Sáng sớm 3 giờ 40 phút, Diệp Phù cúi đầu nhanh chóng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, ổ gà gập ghềnh trên đường còn có thủy tinh vỡ và sắt thép từ mặt đất nhô ra, xe buýt và xe riêng quay cuồng ở vũng bùn, nhìn cảnh tượng trước mắt mơ hồ còn có thể nhìn ra náo nhiệt phồn hoa ngày xưa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp