Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 57


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù cầm lấy một thỏi vàng, bên trên có khắc đánh số và in chữ ngân hàng.

Thưởng thức trong chốc lát, Diệp Phù thu hai cái tủ sắt vào không gian, nói thật, đồ vật có chút không giống trong tưởng tượng của cô, tủ sắt công ty y dược, cô còn tưởng có thể mở ra súng, viên đạn hoặc là một ít thuốc đặc hiệu chứ.

Không nghĩ tới khéo như vậy, đồ vật hai cái tủ sắt đều là thỏi vàng, tuy Diệp Phù rất thích, nhưng cũng không biết còn có cơ hội dùng được thứ này hay không.

Thôi, thu đi, chờ cô chết còn có thể làm vật bồi táng.

Nhiệt độ không khí liên tục tăng lên, nhưng mỗi ngày Diệp Phù đều sẽ đi ra ngoài hai ba tiếng đồng hồ, tiểu khu Hạnh Phúc đã lục soát không sai biệt lắm, chỉ có thể đi tiểu khu xa hơn thử vận may.

Tuy rất nóng, nhưng người ra tìm vật tư không ít, Diệp Phù thay áo chống nắng rách nát, trong tay cầm một bao tải rách, nếu đây là ở cổ đại, cô cao thấp cũng có thể làm bang chủ Cái Bang.

Phía trước có một cô bé ngã trên mặt đất, có người nhìn thấy vội vàng tiến lên xem xét, cũng có người dời ánh mắt đi.

"Đừng qua, có lừa đảo."

Cảnh sát Tống cầm theo một bao tải đi tới, Văn Văn bị anh ta cõng ở sau người, an ta cầm cái dù nát, nhưng không có tác dụng gì, thời tiết quá nóng, Văn Văn hơi uể oải.

"Trẻ con là mồi?"

Cảnh sát Tống gật đầu: "Lúc trước tôi đi ra ngoài tìm vật tư, đã gặp phải loại chuyện này, sau trẻ con như có tập thể, lừa người đến hẻm nhỏ trói đi, kết cục sẽ thế nào, không cần tôi nói cô cũng đoán được."

Xem ra lần trước cảnh sát Tống đi ra ngoài tìm vật tư dẫn theo một thân vết thương trở về, chính là gặp được loại bẫy rập này, kỳ thật với Diệp Phù mà nói, cô không dễ dàng mắc mưu, cô không có nhiều lòng đồng lý hiền lành như vậy, vừa rồi cô căn bản không có ý muốn đi qua, nhưng thật ra loại người tốt tinh thần trọng nghĩa từ trong xương cốt như cảnh sát Tống này dễ dàng bị lừa và bị đạo đức bắt cóc nhất.

Hai người đi bên cạnh một tiểu khu xa hoa, người nơi này tìm vật tư không ít, đã có người vì tranh đoạt một túi đậu hủ khô mà đánh nhau.

"Đi tiểu khu cũ bên cạnh, người ở đây quá nhiều, chúng ta không vào được."

Cảnh sát Tống đồng ý, Văn Văn ghé vào trên lưng anh ta, nhìn lén Diệp Phù, sau khi Diệp Phù phát hiện, cô bé lại thẹn thùng quay đầu đi.

Diệp Phù giơ tay chạm đầu ngón tay của cô bé, Văn Văn nhếch môi lộ ra một loạt răng gạo kê.

Một mảnh địa thế này tương đối cao, hồng thủy chỉ ngập đến tầng 5, Diệp Phù và ba con cảnh sát Tống chia làm hai đường, đi tòa nhà khác nhau.

Bởi vì người ra tìm vật tư nhiều, Diệp Phù vì để ngừa vạn nhất, treo cây đường đao vào sau lưng, dùng đao dọa lui người có ý đồ gây rối, miễn cho sau khi ra tay gặp phải phiền toái.

Cô mới vừa vào tòa nhà, phía sau có hai người theo, Diệp Phù không để ý tới bọn họ, cẩn thận cướp đoạt từng tầng một.

Đi vào 701, Diệp Phù đẩy cửa ra, phát hiện trên cửa khóa, cô cho rằng nhà này có người sống sót nên đi cách vách, lục soát ở trong nhà cách vách một vòng, đi ra ban công, Diệp Phù nhìn thấy trên ban công 701 có một khung xương, nghĩ đến cái gì đó, cô lại trở về.

Kỹ thuật mở khóa của Diệp Phù đã vô cùng thuần thục, không đến năm giây đã mở cửa, sau khi đi vào trở tay đóng cửa lại, thi xà trên mặt đất đã hư thối đến chỉ còn lại có một đống thịt nát màu đen, bên trong thịt thối, còn có dòi màu trắng đang lúc nhúc, rất nhiều ruồi "Ong ong ong" vây quanh bên trên.

Trừ khung xương trên ban công, trong nhà này không phát hiện ra thi cốt những người khác, thời gian chủ nhân nhà này qua đời hẳn là ở lúc mưa to, gạo rơi đầy phòng bếp, khoai tây đã nảy mầm lớn lên rất cao, rau dưa khác đều hư thối, Diệp Phù còn tìm hai túi bún ốc và hai nắm gạo, gia vị trên giá, còn có mấy túi muối, và một bình ớt khô.

Cô đang cố gắng lục soát vật tư, bên ngoài lại truyền đến một ít tiếng vang, ánh mắt Diệp Phù lạnh xuống, tốc độ trên tay nhanh hơn.

Từ trong nhà này lục soát rất nhiều vật tư, trước khi Diệp Phù đi, dọn khung xương trên ban công đến phòng ngủ.

Mở cửa ra, nhấc chân đá bay người đàn ông nghe lén ngoài cửa ra, Diệp Phù nhận ra bọn họ là hai người vừa mới đi theo phía sau cô lên tầng, cô cầm lấy đường đao, đang muốn ra tay, người đàn ông bên cạnh né tránh gỡ xuống bao tải và dây thừng trên người, một người khác nhanh chóng đứng dậy lấy ra đao giấu ở trên người ý đồ vây kín Diệp Phù.

Diệp Phù rút đường đao ra, hai bên đều không chủ động xuất kích.

“Quả nhiên là con gái.”

Người đàn ông cầm đao hoạt động cổ tay một chút, đột nhiên xông về phía Diệp Phù, ở lúc gã xông đến, Diệp Phù nghiêng người trốn tránh, thuận thế đưa đường đao vào sau lưng người đàn ông.

"A..." Gã ta kêu to lên, Diệp Phù muốn rút đường đao ra, ai ngờ, lưỡi đao đâm vào ở trong xương cốt.

Diệp Phù ngửi được mùi hôi thối đều không tầm thường trên người hai người, khuôn mặt bọn họ vặn vẹo, miệng há mắt liếc, thân thể thường xuyên run rẩy, màu da cũng không bình thường.

Diệp Phù nheo mắt, không do dự trực tiếp lấy cung nỏ ra bắn, người đàn ông bị nỏ tiễn bắn trúng ngã xuống mặt đất, thân thể run rẩy vài cái đã đã chết, Diệp Phù lại nhắm ngay cung nỏ vào một người khác, người nọ còn đang khiếp sợ trong tay Diệp Phù trống rỗng xuất hiện cung nỏ còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị một mũi tên xuyên qua cổ họng.

Hai người có dấu hiệu nhiễm virus prion và bệnh trâu điên, đây là hai loại bệnh khi ăn đồng loại đại khái sẽ xuất hiện.

Trên người Diệp Phù phun một ít máu tươi, cô nhịn xuống xúc động muốn nôn, gỡ nỏ tiễn xuống, cầm đao và bao tải rời khỏi tòa nhà này.

Trên đường trở về, Diệp Phù cũng đụng phải không ít người, nhìn thấy vết máu trên người cô, đều sợ tới mức chạy nhanh ra xa.

Diệp Phù về đến nhà chuyện thứ nhất là cởi áo chống nắng trên người ra ném vào thùng rác, đao và nỏ tiễn cần tiêu độc, cô cũng tự mình yêu cầu lập tức tắm rửa tiêu độc.

Rửa mặt xong, tóc ngắn của Diệp Phù còn đang tích nước, khuôn mặt nhỏ để mặt mộc tinh xảo minh diễm, dáng người dưới váy hai dây phập phồng quyến rũ, lộ ra cẳng chân tinh tế thon dài, nhìn chính mình trong gương, Diệp Phù nghĩ mà sợ thở dài, ra cửa thật sự là nguy cơ khắp nơi.

Nghĩ đến hai người đàn ông vừa rồi kia, ánh mắt Diệp Phù lạnh xuống.

Virus Prion, bệnh trâu điên, vừa nghe chứng bệnh sẽ khiến người lạnh cả sống lưng, đã xuất hiện ở trước mặt mình, nghĩ đến máu phun ở trên áo chống nắng, Diệp Phù vội vàng đi đến trước thùng rác, lấy bật lửa ra, thiêu quần áo bên trong.

Ngày hôm sau, nhiệt độ không khí đạt tới 48°C, nhiệt độ này đã không thể ra cửa, Diệp Phù nhìn không trung sáng đến chói mắt, dọn chậu hoa trên ban công về phòng khách.

Cảnh sát Tống trang bị phòng hộ ở cửa dưới tầng một lần nữa, gần đây bọn cướp buổi tối ra cướp bóc càng ngày càng nhiều, anh ta chịu cực nóng vẫn luôn ở tìm các loại vật tư, cho đến khi Văn Văn bị cảm nắng bị bệnh, anh ta mới không ra cửa nữa.

Hồng thủy cuốn cọc gỗ xuống dưới tầng đột nhiên tự cháy, mà loại hiện tượng này, mỗi ngày mấy hộ đều sẽ xảy ra.

Diệp Phù lại mở ra hình thức trạch gia lần nữa.

Nhiệt độ cao thiếu nước lập tức thành vấn đề nghiêm túc nhất, mưa to và lũ lụt qua đi, dòng nước bị phá hư, nước ô nhiễm và không khí ô nhiễm tăng lên.

Tháng sáu bắt đầu nhiệt độ cao, lòng sông dần khô cạn, xuyên qua trung tâm thành phố Lan Thành đến ngoài Thanh Giang, sụp đổ, vỡ đê, đến khô cạn, hiện giờ chỉ còn lại có một đám nước cạn và vũng bùn, sông đê khô cạn thi thể khắp nơi, vì tranh đoạt một vùng nước bẩn, nơi này thời khắc đều đang xảy ra bạo động.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp