Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 56


1 tuần

trướctiếp

Trong một góc rơi xuống một cái khung ảnh, Diệp Phù lật nó qua, bên trên dơ bẩn rất dày, lau thật lâu mới lau khô.

Đây là ảnh gia đình một nhà Khâu Lan, Diệp Phù nhìn Khâu Lan trên ảnh chụp, trong tay cô ấy cầm giấy báo trúng tuyển đại học, nụ cười xán lạn tươi đẹp.

Cô ấy vốn nên có được cuộc sống quang minh xán lạn.

Khi Diệp Phù lên tầng, cảnh sát Tống vừa lúc xuống tầng, nhìn dáng vẻ của anh ta, là muốn đi ra ngoài tìm vật tư.

Vóc dáng anh ta rất cao, mặc quần áo rách nát, tóc vừa dài vừa bết, râu ria xồm xoàm, ánh mắt hơi hung dữ, nhìn qua rất không dễ chọc.

"Tôi nhìn thấy phía dưới có một con rắn."

Diệp Phù hiểu ý của anh ta, con rắn nhỏ cũng là thịt mà.

"Nhiệt độ ban ngày quá cao, buổi tối ra cửa sẽ an toàn hơn."

Bệnh sốc nhiệt cũng không phải là nói giỡn, hiện tại độ ấm này, một khi trúng chiêu, không còn khả năng sống.

"Tôi biết, qua hai ngày tôi tính đi xa một chút nhìn xem, Văn Văn tôi sẽ nhốt ở trong nhà, muốn phiền cô giúp tôi nhìn chằm chằm một ít."

"Không thành vấn đề." Diệp Phù tạm thời không tính đi ra ngoài, bây giờ cô còn hơi phát sốt, ra cửa phơi nắng chính là đi chịu chết.

Văn Văn là đứa bé rất ngoan, Diệp Phù rất nguyện ý chăm sóc cho cô bé.

Bởi vì phát sốt, Diệp Phù không muốn ăn gì, nhưng bụng lại vô cùng đói, sau khi rối rắm trong chốc lát, Diệp Phù tính làm một canh cá trích đậu hủ khai vị.

Lấy ra một con cá trích, một miếng đậu hủ, miếng thịt heo nhỏ. Cá trích rửa sạch sẽ, hai mặt khứa chéo dao, đậu hủ cắt thành miếng nhỏ, dùng nước sôi ngâm dự phòng một chút, thịt heo rửa sạch sau đó băm thành nhân, rải lên hành gừng muối quấy đều, lại nhét vào bụng cá trích.

Bắc chảo nóng dầu, cá trích bỏ vào trong chảo chiên hai mặt vàng giòn, cho gừng băm và rượu gia vị vào xào, lại thêm nước ấm, nước sôi sau đó để đậu hủ vào, hầm lửa nhỏ 30 phút là có thể ăn.

Canh cá trích màu trắng sữa vô cùng mặn ngon, Diệp Phù lập tức muốn ăn, lại thêm với một chén cơm, cảm giác lại sống đến giờ.

——

Buổi tối ngày hôm sau, cảnh sát Tống thừa dịp bóng đêm rời đi, sau khi anh ta rời đi, Diệp Phù đi nhà anh ta xem Văn Văn, cảnh sát Tống nói Văn Văn đã ngủ, nhưng lúc Diệp Phù đi vào, Văn Văn dùng ghế dựa lót ở dưới chân, cơ thể nho nhỏ ghé vào trước cửa sổ, rơi lệ đầy mặt nhìn bên ngoài.

Tuy cô bé rất nhỏ, nhưng cái gì cô bé cũng biết.

Diệp Phù cũng không nói gì, cứ như vậy đứng ở bên người cô bé.

Cảnh sát Tống là ngày thứ ba mới trở về, ba ngày này, Diệp Phù mang theo Văn Văn đi tòa nhà cách vách tìm đồ vật, bàn ghế, sách vở, nồi chén gáo bồn đều là mục tiêu tìm kiếm của bọn họ.

Văn Văn mặc áo chống nắng Diệp Phù cải tạo cho cô bé, thở hổn hển đi theo phía sau Diệp Phù, ngẫu nhiên, các cô còn sẽ gặp được năm người tòa E kia, bọn họ như chim sợ cành cong, một chút động tĩnh, đều sẽ bị dọa đến run bần bật, kinh hoảng thất thố.

Bọn họ đi tòa A, Diệp Phù đi tòa B, cứ như vậy hòa hợp lại xa cách ở chung.

Toàn bộ tiểu khu, Diệp Phù tạm thời không phát hiện người sống sót khác.

Một chuyến này Cảnh sát Tống thu hoạch vẫn được, một chiếc xe ba bánh cũ nát, đồ vật trên xe còn rất nhiều, nhưng nhìn cánh tay và trên mặt anh ta đều có vết thương, hẳn là gặp được nguy cơ rất hung hiểm, anh ta không nói, Diệp Phù cũng sẽ không chủ động đi hỏi.

Cảnh sát Tống cầm năm túi mì gói cho Diệp Phù, Diệp Phù không từ chối, trên túi mì gói đều là bùn đất, anh ta mang về rất cẩn thận, không đập vụn mì.

"Đường bên ngoài càng khó đi, rất nhiều địa phương đều bị sụp đổ, thường còn có xà xông ra, khủng bố nhất vẫn là ruồi bọ, thứ này nhìn thấy người là chuyển vây quanh ở trên đầu, đuổi cũng không đi, vừa thối vừa ồn, lần này đi ra ngoài tôi còn gặp được rất nhiều người, có đi tới đã ngã xuống chết."

Cảnh sát Tống thở dài: “Khi đi ngang qua thư viện thành phố, tôi cố ý đi vào nhìn tình huống bên trong lúc trước nơi đó là chỗ tránh nạn, không nghĩ tới một người đều không có.”

Ánh mắt Diệp Phù sáng lên: “Sách thư viện, còn có sao?”

“Không có, khắp nơi đều là thi xà, thư viện vừa bẩn vừa loạn, không có một nơi sạch sẽ, sách vở đều bị nắng cháy.”

Diệp Phù không khỏi thất vọng trong lòng, nhưng cũng bình thường trở lại rất nhanh.

Sau khi cảnh sát Tống trở về cũng không nghỉ ngơi, lại đi phía sau tiểu khu tìm vật tư, lúc này anh ta dẫn theo Văn Văn.

Diệp Phù mang theo mũ sa võng, ôm nồi hấp lục soát từ tòa D về, bên tai đều là tiếng ruồi "Ong ong ong", thứ này lấy thịt thối mà sống, để sát vào một ít, đều có thể ngửi được mùi chua phát ra trên người nó.

Trong tiểu khu khắp nơi đều là thi xà, trừ mùi hôi thối, thứ này đã thuộc về phiền người nhất.

Tầng 12 tòa C cách vách, Diệp Phù lục soát một máy phát điện ở trong phòng này, còn có hai bình dầu máy, ở trong thư phòng, Diệp Phù còn phát hiện một ngăn bí mật, nghiên cứu một giờ, rốt cuộc cô mở ngăn bí mật ra, nhìn thấy tủ sắt giấu ở bên trong, Diệp Phù nhớ tới thật lâu lúc trước cô đi công ty y dược lục soát vật tư, cũng từng tìm được một cái tủ sắt, sau đó cô đều đã quên chuyện này, tủ sắt vẫn luôn đặt ở không gian, đều chưa mở ra xem, gõ gõ tủ sắt trước mắt này, Diệp Phù đột nhiên có tâm tư tìm kiếm cái lạ.

Tủ sắt cần mật mã, Diệp Phù thở dài, thôi, về nhà lại nghiên cứu đi.

Nhà này còn có thu hoạch ngoài ý muốn khác, mười mấy quyển sách hoàn chỉnh, Diệp Phù cầm lấy hai quyển lật xem, phát hiện đều là sách phương diện kiến trúc, xem ra, chủ nhân nhà này là làm công việc phương diện kiến trúc.

Trong phòng ngủ còn có một cái đèn vô cùng xinh đẹp, Diệp Phù kiểm tra một chút, đèn rất hoàn hảo, không bị hư hao, ngay cả đèn và bàn lùn đều thu vào không gian.

Trên mặt đất phòng ngủ có rất nhiều quần áo giày, có nam có nữ, Diệp Phù còn tìm được mấy bình dầu gội và sữa tắm chưa mở trong rương ở trên cùng tủ quần áo.

Lục soát xong một nhà này, Diệp Phù đi cách vách.

Tình huống nhà này hơi thảm thiết, vị trí cửa có một thi cốt, trong phòng đều là ruồi, oi bức thêm mùi hôi, rất nhiều lần Diệp Phù không thở nổi.

Nhà này có năm người, Diệp Phù đặt thi cốt bọn họ ở một phòng, đắp lên một mảnh vải, mới bắt đầu tìm đồ vật.

Trong nhà đã không có bất kì đồ ăn gì, trong nồi dư lại thịt rắn đã mọc ra canh mốc, nhưng mục tiêu tìm kiếm của Diệp Phù cũng không phải đồ ăn, bàn ghế, kệ sách, sách, dụng cụ cắt gọt mới là mục tiêu của cô.

Nhà này có trẻ nhỏ, Diệp Phù tìm được hai bình sữa bột chưa khui ở trong thư phòng, trong ngăn tủ, còn có một xấp tiền tệ rách và hai tờ giấy hôn thú.

Mấy thứ này Diệp Phù không chạm vào, khép ngăn kéo lại, cô đi phòng ngủ bên cạnh.

Phòng ngủ này hẳn là người già ở, trên bàn trang điểm đơn giản có mấy cái hộp, nhưng cũng có một con xà hư thối cao, Diệp Phù cầm cái hộp sạch sẽ, sau khi mở ra nhìn thấy có một vòng ngọc xanh biếc bên trong.

Tiếp tục tìm kiếm, phòng đầu ở tầng mười ở chính là một đôi vợ chồng già, thấy được khăn tay và cây quạt khi nhảy quảng trường vũ yêu cầu đều đặt ở vị trí cửa, trên giường phòng ngủ, hai thi cốt nằm song song, bên giường còn có một xe lăn.

Trên ban công, mấy chậu hoa rơi trên mặt đất, kệ giày bên cạnh tan thành từng mảnh, giày lăn xuống đầy đất.

Sau khi về đến nhà, Diệp Phù lấy ra hai tủ sắt, cô dốt đặc cán mai với chuyện phá giải mật mã này, chỉ có thể mượn dùng công cụ, dùng cờ lê và đồ mở nút cạy cái rương ra.

Nửa giờ sau, Diệp Phù nhìn hai cái rương đã mở ra, tâm tình không thể miêu tả, cho nên, kẻ có tiền đều thích giấu thỏi vàng ở trong nhà sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp